Nguyễn Thành Sáng
Tổng số bài gửi : 8131 Join date : 01/01/2016 Đến từ : Thành Phố Cần Thơ-Việt Nam
| Tiêu đề: Trăng Với Gió (2) Fri Nov 04, 2016 3:33 pm | |
| Trăng Với Gió (2)
Nầy gió hỡi! Lắng nghe lời ngươi nói Ta thấy lòng rười rượi nỗi xót xa Thương tâm hồn đậm đà tình bốn cõi Lại ôm hờn chuyển đổi sắc hồng hoa!
Biến nhạt tím lạnh lùng treo cửa lộng Rơi nỗi niềm khuấy động dạ thi nhân Để vần thơ bao lần nuôi dưỡng mộng Lại trở thành quả bóng rớt cầu thang
Lăn lốc rồi im lìm nơi một xó Rũ âm thầm, vàng võ chí tung bay Mới hôm nào hừng say trên biển cỏ Mà giờ đây nằm đó hận vì ai
Đã vô tình hay cố ý mạnh bung Rơi chệch hướng vào vùng đen tĩnh mịch Khiến ôm hờn thin thít nghẹn lao lung Vương vấn thuở vẫy vùng theo tiếng rít!…
Nầy trăng ơi! Trên khung trời diệu vợi Bị khuất che bóng tối của mờ đen Khiến long lanh ánh đèn trên nẻo lối Thành nhạt nhòa vời vợi phủ màn đêm
Mi chẳng thấy và sai lời non nỉ Mượn quả banh so ví tấm thân ngàn Ta là gió, dọc ngang trên bốn bể Chớ nào đâu là để mạnh bàn chân
Ta sinh ra từ không gian lồng lộng Được tượng hình từ nóng của vầng dương Đẩy áp suất giạt đường loang khoảng trống Hoá thành đây ảnh bóng của muôn phương
Đường ta đi thênh thang trùm bát ngát Hồn của ta bàng bạc khắp nơi nơi Lướt đây đó, trải cười lên cỏ lá Tặng cho đời êm ả vạn niềm vui!
Chẳng sức nào o ép được thân ta Chẳng nơi nào là xa không thể tới Chẳng chỗ nào là tối tránh xê ra Chẳng có gì để mà không tiếng nói
Ta yêu trời, yêu đất với yêu sương Yêu cành nhánh trên đường phơi sắc thắm Yêu tâm tình trầm lắng kẻ cô đơn Yêu thổn thức khảy đờn nơi ngõ vắng
Và ta thương cảnh đời nhiều tan tác Dưới tàn canh trầm mặc nhỏ sầu cay Nên đã từng xòe tay xoa dịu mát Mong cho buồn héo hắt được phôi phai…
Nhưng mấy ai hiểu được tấc lòng ta Lại xem gió chỉ là cơn nhẹ thoảng Nào bao giờ ôm trọn một hồn hoa Êm đềm lắm chỉ là trong một thoáng!
Gió đây đó trải tình xa rộng mãi Đậm mà chi cho tái quả tim son Bao tha thiết cuốn tròn vào mộng ái Phút chốc thành ngây dại ngóng đầu non…
Biết làm sao hơn khi mang kiếp gió Cõi phiêu bồng đây đó nợ vai mang Nhưng lòng ta ngập tràn muôn thương nhớ Không bao giờ dứt bỏ mảnh tình thân
Dẫu ra đi nhưng luôn quay trở lại Suốt nghìn năm mãi mãi chẳng đổi dời Chỉ riêng mình ngậm ngùi ôm nhức nhói Nhìn khung trời biến đổi… tợ mây trôi!...
4/11/2016 Nguyễn Thành Sáng | |
|