Mấy độ hồn xuân xưa trở lại
Gió tình, trăng mộng thắm trời mây
Bầu đêm mờ nhạt giờ khơi tỏ
Dìu dặt cung trời vạn ánh say…
Tôi cũng như em lắm chuỗi buồn
Mây đời u ám, ánh lòng buông
Từng nghe giá buốt, niềm trăn trở
Lắm chập đau thương, nhỏ mộng đường!
Để suốt dòng trôi như ảm đạm
Dế sầu luôn mãi réo về đêm
Thẫn thờ, khắc khoải hằng tư lự
Ánh lặn xa xôi, nhạt bóng thềm
Băng đóng tâm tình, ôm phẳng lặng
Mây sầu phủ trải để lờ trăng
Cô đơn theo đó cùng năm tháng
Vọng hướng trời đen, ngắm bóng tàn
Và đã thả hồn trên ngọn gió
Cho niềm tan tác dật dờ trôi
Sầu đau một trái, ngàn tơi tả…
Chợt ánh trăng đưa bóng mộng đời!
Từ đó hương lòng phôi nhạt cũ
Thời gian từng nhịp dậy men say
Tri âm, tri kỷ, thuyền duyên bến
Một chén rượu đào kết với ai
Bỗng chốc đêm nay mây kéo buồn
Giọt lòng đọng lại thoáng sầu tuôn
Nhìn lên em nhé! vầng trăng đó!
Ngọn gió còn đây! giữa quạnh trường!