CHUYỆN TÌNH TRƯỜNG SƠN
(Dựa theo Truyện ngắn: “ Dòng sông màu mận chín” của Triệu Huấn)
Buổi đầu e ấp ngập ngừng,
Nắng chia nửa bãi ven rừng Trường Sơn.
Mắt em thoáng một chút buồn,
Chia tay, tôi lại về luôn với Đoàn.
Mấy hôm gió núi mưa ngàn,
Thương nhau thắt ruột, muốn sang chẳng thành.
Cách nhau một vạt rừng xanh,
Nước mưa dồn lại, suối thành sông sâu.
Ước chi có một cây cầu,
Để ta về lại bên nhau mỗi ngày.
Đoàn Thông Tin rải đường dây,
Xuyên rừng, tôi cứ mỗi ngày mỗi xa.
Nhiều hôm rừng nở đầy hoa,
Ước chi gần lại để mà tặng nhau.
Cách Em núi thẳm rừng sâu,
Thời gian dồn nén hai đầu nhớ thương.
Em ơi, ngoài đó chiến trường,
Trong này tôi cũng bị thương đôi lần.
Thế rồi Đại thắng Mùa Xuân,
Chiến trường, tôi gửi một phần cánh tay.
Về quê, tôi chọn một ngày,
Tìm em ở tận chân mây cuối trời.
***
Ô kìa! Bóng dáng em tôi,
Lẫn trong thấp thoáng bóng người cùng thôn.
Trong tôi trống ngực đập dồn,
Cố ngăn mà lệ vẫn tuôn ướt đầm.
Em nhìn tôi - ngó trân trân,
Muốn kêu nhưng lại sợ lầm, đành thôi.
Cố ngăn giọt lệ, tôi cười,
Sao em còn ngại gặp tôi lúc này?
Bất thần-Giang rộng vòng tay,
Ôm tôi, em khóc như ngày năm xưa.
Nói bao câu chữ cũng thừa,
Lặng người, tôi đón cơn mưa ái tình.
Mừng thay Đất nước hồi sinh,
Mừng thay duyên phận chúng mình, Em ơi!!
Lê Hải Châu