Tình lặng đi lần theo cõi chết
Chẳng còn chi nữa để sầu tư
Men nồng ngày ấy lòng say đắm
Trời vắng, chiều nay đổ tạ từ
Thôi đứng dậy đi hỡi héo hồn
Mấy mươi năm cũ đã vùi chôn
Thắt theo cuốn lại rồi đem đốt
Tro, xác, lay bay trả chốn vờn!
Cái độ mịt mờ nơi nẻo nhạt
Giọt buồn nhỏ cạn ánh sương sa
Đêm mờ lạnh lẽo dần phôi lãng
Có tiếng đưa về tự cõi xa!
Trời Bắc ánh vàng, một thoáng trôi
Bay về Nam hạ, sáng lòng tôi
Từng đêm thao thức hồn lưu luyến
Ấm áp, du dương trải bóng đời
Từ đây thắm thiết với trăng xa
Bởi đó cùng đây cũng xế tà
Đồng cảm, tâm tình hòa ý sống
Thuyền duyên tri kỷ bến ngân nga
Em ơi! Em của thuở ngày xưa
Anh trả lại em một gói tình
Ngày ấy mộng mơ, ngàn ấp ủ
Bạc duyên đành cắt mảnh tơ xinh!