Nguyễn Thành Sáng
Tổng số bài gửi : 8045 Join date : 01/01/2016 Đến từ : Thành Phố Cần Thơ-Việt Nam
| Tiêu đề: Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (942) Sat Jun 15, 2019 12:52 am | |
| Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (942)
Bóng Ma Nhỏ Lệ
Mình yêu ơi! Anh đang đứng ở đây Em có thấy, có hay không tình hỡi? Để ngồi đó từng hồi trên khuôn ấy Kéo mi buồn nhíu lại, hướng xa xôi…
Thắm thoát đã qua rồi ba năm lẻ Em mỏi mòn quạnh quẽ giữa đìu hiu Ngày sớm tối thật nhiều mong với nhớ Canh cánh hoài, trăn trở, nỗi đăm chiêu
Có những buổi thu chiều gom quét lá Nhìn héo vàng lả tả rụng đầy sân Niềm da diết ửng dần trong khoé mắt Đẩy sóng lòng man mác dậy bâng khuâng
Đêm thao thức võ vàng bên gối chiếc Tưởng dáng hình, rũ riệt, tái tê sâu Mãi bứt rứt vì sao mà không biết Chuỗi thời gian biền biệt, “Ảnh” về đâu?…
Muốn bước tới ngọt ngào ôm em chặt Trải nồng nàn lên má nhạt, sầu môi Nhưng ôi! Chỉ ngậm ngùi lơ lửng đất Với tận cùng đau ngất thả mây trôi
Nay chấm dứt thật rồi mình yêu ạ Bởi xác nầy mục rã chốn lâm sơn Giờ còn đấy mảnh hồn ma bóng quế Ánh chập chờn nhỏ lệ khóc thương em
Ngày bịn rịn, anh lên đường trở lại Đơn vị nằm đóng trại đợi hành quân Bất ngờ khuya trực thăng sà xuống bãi… Chở cả đoàn thẳng tới chỗ giao tranh
Rơi phục kích tan tành vùng thoát chạy Lạc rừng sâu, máu chảy đẫm bờ thương Kiệt sức ngã trên đường lau cỏ sậy Trút hơi tàn từ ấy vật vờ phương….
16/2/2019 Nguyễn Thành Sáng
Hồn Ma Bên Khung Sảnh
Trời bàng bạc mây mù giăng khắp nẻo Tiếng thạch sùng tru tréo nỗi suy tư Ngàn phiến lá lắc lư đang vắt vẻo Chốn khuê phòng mực kéo trải áng thư
Chợt đồng vọng khúc dư âm quyện gió Điệu bỗng trầm vàng võ thoảng đâu đây Ngoài song cửa lây phây hàng mưa nhỏ Lạnh lẽo lùa phía ngõ lất phất cây
Chìm u uẩn ngất ngây trong hoang dại Mắt mỏi mòn trông mãi tận chốn nao Hờn chiếc bóng cồn cào buông tê tái Mong một ngày môi lại đậm đà trao
Luồng vi vút xạc xào va chạm nhánh Khiến tơ lòng canh cánh những lo âu Bầu huyễn hoặc khói nâu nơi khung sảnh Đọng sương dầy tạo ảnh giữa canh thâu
Chân thất thểu đỉnh đầu đeo băng giá Phải oan hồn buồn bã ngược về thăm Phu thê nghĩa trăm năm câu vàng đá Âm dương thời đôi ngả biệt xa xăm
Mình yêu hỡi! Oái oăm vương lối mộng Bữa tiễn đưa tuyết bỗng phủ non ngàn Sớm báo hiệu gian nan treo lồng lộng Đẩy cuộc tình vào thống thiết miên man
Mình yêu hỡi! Lệ chan làn suối rũ Dậy cuồng phong vũ trụ chực đảo điên Đọt sấm sét muộn phiền vang tiếng hú Dở dang rồi úa nụ rụng thềm hiên
Gà giục giã triền miên làm trở giấc Bật khỏi giường ráng nhấc ngọn thái sơn Hư ảo thật chờn vờn loang cung bậc Rớt giọt sầu nghẹn nấc chuỗi cô đơn.
February 17, 2019 Tam Muội | |
|