Nguyễn Thành Sáng
Tổng số bài gửi : 8046 Join date : 01/01/2016 Đến từ : Thành Phố Cần Thơ-Việt Nam
| Tiêu đề: Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (895) Sat Jun 01, 2019 11:55 pm | |
| Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (895)
Ước Mộng Bên Đời
Trời ảm đạm tơ đồng len lỏi mạch Gió xạc xào xé vách lạnh hồn côi Mộng uyên ương đang rỉ rả từng hồi Cay đắng tủi khúc nôi nào ai thấu
Oán Nguyệt Lão nỡ se nhầm giai ngẫu Để ngậm ngùi nén giấu nỗi niềm vương Chuỗi lặng thinh ray rứt siết can trường Cho thao thức hứng sương hàn đọng giọt
Lòng buốt giá lệ loang dài thánh thót Cảm xúc tràn chua xót sợi chênh chao Giữa canh khuya trăn trở luống nghẹn ngào Dòng tang hải khiến lao đao đôi lứa
Xám che khuất đỉnh tầng cao khuyết nửa Ánh trăng buồn song cửa khẽ khàng qua Trong cô đơn khao khát những đầm đà Khi vạn vật ngân nga chìm giấc ngủ
Đông se sắt gối chăn dường ủ rũ Hạt suy tư kết tụ dưới khung mờ Ảnh chập chờn ngồi thổn thức phổ thơ Nghe nhoi nhói ngẩn ngơ buông ngòi bút
Dâng nức nở gọi thầm anh giây phút Đọt diết da vi vút trải non ngàn Khắc khoải sầu héo hắt phủ quan san Lời ước thệ em đan thành mối chỉ
Cung đờn lỗi lạc lương duyên vạn kỷ Nay gian trần nhạt vị, cách biệt đau Đông lại đông gặm nhấm giữa nát nhàu Thân rã rượi dàu dàu sâu tâm tưởng
Vầng sao bạc thẫn thờ mòn mỏi hướng Ngàn dấu yêu vất vưởng trái tim hồng Phận lỡ làng sóng sánh phả tầng không Tình chẳng vẹn mênh mông bờ trông ngóng
Mình yêu hỡi! Bên đường đời tẻ bóng Câu phỉ nguyền hoài vọng một tương lai Ghép mảnh tim, xoải rộng, đoá hoa cài Bình minh đón khoan thai cùng nhịp bước.
January 23, 2019 Tam Muội
Nỗi Niềm Hồn Thương
Em da diết nỗi niềm trong giá lạnh Dưới khuya mờ canh cánh mãi không thôi Có những lúc gượng cười vơi u ẩn Rồi vẫn tròn một thoáng dậy sầu tơi
Tâm sự buồn đầy vơi ai hiểu thấu Chỉ âm thầm đau đáu một mình ta Lắm bao chiều ngắm tà dần khuất dấu Bước chân thầm tự bảo cố phôi pha
Muốn quên đi sao mà lòng vẫn nhớ Muốn hết rầu trăn trở hãy còn đây Muốn nhẹ nhàng từ nay phong kín ngõ… Dạ cứ hoài vò võ vấn vương Ai…
Còn ở anh cũng ngày như mọi ngày Sương điểm trắng trải dài nơi khoé mắt Thương với nhớ đầy ngất đỉnh trời mây Nhưng chẳng thể vói tay mang xuống đất
Không gian tối cuốn chặt mảnh vườn đông Từng từng chập bềnh bồng muôn vạt xám Chim nhớ bạn rũ cánh cạnh bờ sông Muốn bay kiếm lại không nơi tìm đến
Đêm u tịch rỉ rên ngoài mé cỏ Trong góc phòng ngồi đó kẻ bâng khuâng Lặng âm thầm khảy đàn theo nhịp thở Âm vang buồn gửi gió thả xa xăm …
V. Quỳnh ơi! Bóng tàn đang phủ kéo Nỗi luyến lưu thắt thẻo ruột gan tình Nửa lỡ làng nửa mình ngăn cách nẻo Phải cam đành thấu hiểu đợi ba sinh
Em nhìn kia! Lung linh trên cõi lộng Trăng sao ta vẫn phóng ánh khung trời Dẫu chầm chậm chìm rơi và khuất bóng Cũng sẽ rồi chuyển động trở về nơi
Mai mốt đây dòng đời trôi tới mãi Bếp tro tàn còn đấy xác tro trơ Ai có hiểu dòng thơ từ thuở ấy Đôi Ma Hồn sống lại giữa cung mơ…
6/2/2019 Nguyễn Thành Sáng
| |
|