Đạo cao một thước
Ma cao một trượng
Cửa phật bao dung
Đừng quên báo ứng
Hồ ly tinh tu nghìn năm mà không siêu thoát. Một lần hồ ly tâm sự với thiền sư:
- Cố tu đắc đạo để ra ngoài nhân quả.
Thiền sư bảo:
- Phật cũng trong nhân quả.
Hồ ly bỗng đại ngộ biến thành ánh đạo vàng bay về Tây Thiên. Cạnh chân thiền sư chỉ còn bộ xương trắng xóa tan theo gió bay đi.
Dương Quý Phi
-Tứ đại mỹ nhân tàu-
Thiên hương quốc sắc đâu rồi
Chỉ còn thảm cỏ chân đồi Mã Ngôi
Nghiêng thành nghiêng nước đâu rồi
Ngàn năm mây trắng nghiêng trời vẫn bay
Khi Đường Minh Hoàng tháo chạy vào Ba Thục đến đèo Mã Ngôi thì quân sỹ nổi loạn đòi giết Dương Quý Phi. Trước khi chết, Dương Quý Phi vào chùa hỏi thiền sư:
- Có kiếp sau không?
Thiền sư đáp:
- Có.
Quý Phi chắp tay cầu Phật:
- Kiếp sau được kết duyên cùng Minh Hoàng.
Sau đó Quý Phi ra sau chùa lấy dải lụa hồng tự treo cổ trên cành hoa đại dưới thảm cỏ xanh rì.
Ngày nay du khách đến đèo Mã Ngôi thường cắm nén hương trên thảm cỏ dưới cây đại nghìn năm mà hồn như chìm vào mộng.
__________________
Trang Châu mộng hồ điệp
Sống gửi biết nơi đâu mà gửi
Thác về chẳng biết thác về đâu
Trang Châu gửi mộng tan thành bướm
Bướm về tan mộng hóa Trang Châu
Trang Châu tức Trang Tử đêm mơ thành bướm, sáng tỉnh dậy bàng hoàng không biết mình mơ thành bướm hay bướm mơ thành mình.
Thiền dân gian
Thiền dân gian: giải thích điều khó hiểu nhất như thiền bằng cách dễ hiểu nhất.
Thiền bác học: giải thích một điều khó hiểu bằng một điều khó hiểu hơn.
Sinh, lão, bệnh, tử
Không chỉ ở người
Tinh tú trên trời
Cũng sinh cũng tử
Tự nhiên chờ cái đến
Thanh thản tiễn cái đi
Yêu những điều không muốn
Tâm nhàn hơn mây trôi
Nếu gương lưu bóng hình qua
Thì đâu còn chỗ để mà soi gương
Trời trao sinh mệnh cho mình
Thì mình phải quyết Bảo Sinh trên đời
Không tranh sinh mệnh với trời
Trời đòi ta trả mệnh người lên tiên
Buông thõng hai tay đi vào chợ
Họa phúc mua đều có hóa không
Sinh tử bán rồi đời hết nợ
Buông tay đi suốt chợ âm dương
Nhà mình bảo bãi tha tha
Quán trọ lại nhận đây là nhà ta
Vào nhà lại bảo rằng ra
Đến trọ lại bảo rằng ta về nhà
* Có người bảo vừa ở bãi tha ma về. Người kia bảo bãi tha ma mới là ngôi nhà vĩnh cửu, còn nhà ta ở chỉ là quán trọ.
* Khi Trang Tử sắp chết. Học trò hỏi thầy chôn ở đâu. Trang Tử bảo đưa xác lên núi. Học trò bảo không được vì không thể để xác thầy cho quạ tha, diều mổ.
Trang Tử bảo nếu chôn ta dưới đất để giun đùn, mối đục thì có khác gì?
Cố biết giờ chết của mình
Coi như đã bị tử hình khai đao
Không cần biết chết lúc nào
Coi như lạc lối đi vào thiên thai
Một người hỏi Phật: Thầy Xá Lợi Phất ở đâu. Phật bảo thấy ai có vòng hào quang là thầy Xá Lợi Phất. Trên đường đi, người đó gặp đám ma thấy ai cũng có vòng hào quang nên không tìm ra. Người đó về bạch Phật. Phật dạy:
- Khi đưa đám ma ai cũng có vòng hào quan vì đều ngộ lễ vô thường, hãy ra chợ xem!
Quả nhiên hôm sau ra chợ tìm ngay được thầy Xá Lợi Phất. Vì chỉ có Thầy là đắc đạo nên có vòng hào quang.
Đừng mong ôm trọn chữ tình
Lặng im mình ngắm bóng mình đáy sông
Đừng bàn chữ nghiệp chưa xong
Lặng im nghe tiếng hàng thông bên mồ
Muốn hiểu hết được mệnh trời
Phải đi đến tận cuối nơi suối vàng
Du lịch trăm năm vòng đời là đủ
Ai cho tiền rủ nữa cũng không đi
Áo quan không túi không quần
Mặc đều vừa vặn không cần số đo
Cuối cùng tất cả chúng ta
Đều lên nóc tủ ngắm gà khỏa thân
Già rồi đóng bỉm đi chơi
Chứ quyết không chết ở nơi nó giường
Sướng nhất chết ở chiến trường
Sướng nhì chết ở trên giường mỹ nhân
Con chuột mắc phải sai lầm
Khi rơi vào bẫy không ăn miếng mồi
Nhiều người cũng vậy mà thôi
Rơi vào sinh tử chỉ đòi thoát ra
* Một người bị ung thư giai đoạn cuối. Bác sĩ bảo sang phòng mổ. Bệnh nhân đi thẳng vào nhà hàng karaoke.
Ung dung khắc đến khắc đi
Còi to cho vượt tranh gì trước sau
Bước chân dù chậm hay mau
Đường ta đi giữa hai đầu tử sinh
Khi biết mỗi sai lầm đều là bệnh
Chắc lòng người sẽ lượng cả bao dung
Khi biết có thể ta gặp nhau lần cuối
Thế giới này chắc chỉ có yêu thương
Chúa Giêsu: Các con hãy đối xử với nhau như ngày mai là ngày tận thế.
* Một người hận đời đi ở ẩn bỗng gặp ma. Anh ta run như cầy sấy. Ma bảo:
- Làm cho anh thân tàn ma dại, phải trốn vào rừng hoang núi vắng do người hay ma?
Đời là bể khổ mênh mông
Sao ai cũng muốn sống trong bể đời
Quy tiên là được lên trời
Sao ai cũng muốn sống đời trần gian
* Con người tưởng minh triết lại hết sức ngớ ngẩn. Ngoài cửa nhà tang treo đầy trướng gấm: “Cưỡi hạc quy tiên về Tây Thiên cực lạc”, trong nhà lại khóc lóc thảm thiết, kèn trống não nùng.
* Dưới ánh trăng xanh, Trang Tử cầm đầu lâu lên hỏi: Có khổ không?
- Đầu lâu đáp: Ta sống tự do tự tại, không có kẻ đè đầu, không có nắng mưa, đói rét, ốm đau… hỏi đâu sướng bằng!
Bỗng nghe kèn trống đám ma
Giật mình lại tưởng người ta khóc mình
Vào xem cho rõ sự tình
Vẫn không biết được khóc mình hay ta
Chuẩn bị đón dâu về nhà
Cũng là sắp tiễn cụ già ra đi
Mùi xuân của gái đang thì
Mùi thơm của đất có gì khác đâu
N.H.M
Làm tình phải làm từ từ
Quy tiên cưỡi hạc phải vù thật mau
Bất ngờ bạn chết đêm qua
Nghe tin bỗng thấy lòng ta thẫn thờ
Tiếc thương pha lẫn ước mơ
Mong sao cũng được bất ngờ ra đi
Đau một giây đi một giờ
Vừa ngoảnh mặt đã thành ra mộng
Chưa quay nhìn đã hóa cố nhân
Với người chết ta thấy lòng trống vắng
Với người còn ta thầm lặng bơ vơ
Đừng trách đời làm khổ ta
Ta làm khổ họ gấp ba bốn lần
Nên khi nhắm mắt lìa trần
Chỉ xin được nói một lần: Sorry
Vô tư như nắng giữa trời
Cũng làm cho đổ mồ hôi bao người
Hữu thân hữu tội trên đời
Đẹp xinh làm tủi nhiều người xấu hơn
Xin lỗi tôi, xin lỗi người
Vì tôi đã sống trên đời quá lâu
Tre nhiều măng mọc ở đâu!
Anh đã chết, Không!
Anh không được chết
Bởi vì anh chưa sống thật bao giờ
Ta tuy tuổi mới bảy hai
Mà như đã sống được vài trăm năm
Còn hơn ối kẻ trăm năm
Sống thực chỉ được tính bằng phút giây
Kẻ vô đạo khi sống chỉ được gọi là đang thở, khi chết chỉ được gọi là tắt thở.
Khổng Tử nói: Sáng đắc đạo chiều chết đủ mãn nguyện.
Sống được giàu, chết được nghèo
Thác xuống âm phủ mang theo nụ cười
Nếu trăng cũng chết như đời
Thì ta đâu thấy kiếp người phù du
Vì trăng sống mãi ngàn thu
Cho nên càng thấy phù du kiếp người