VẤN AN NÀNG … ĐIỂM
Nàng Điểm:
Chị em em vốn dòng họ Điểm
Kể từ khi số đếm sinh ra
Nhất ngành giáo dục nhà ta
Lấy em làm thước quy ra trí trò…
Chàng trai:
Từ khi ấy anh lo khôn xiết
Bởi văn bài kiến thức ngổn ngang
Cầm cân nẩy mực cho đang
Sao duyên em lại ghép quàng vơ xiên!
Nàng Điểm:
Bao nhiêu nỗi u phiền trĩu nặng
Đau lòng em lăm lắm anh ơi
Chúng em mười một “con người”
Có khi nào được thảnh thơi duyên lành.
Cứ mỗi bận đua tranh tài sắc
Vẻ bên ngoài nghiêm khắc công tâm
Bên trong lão Nguyệt âm thầm
Dây tơ chắp nối bất phân tương đồng!
Không phải một mà chung tất cả
Cam phận hồng chắp vá lứa đôi
Trải qua mấy chục năm rồi
Chúng em hạnh phúc cuộc đời có đâu!
Chàng trai:
Nghe nàng nói đớn đau nhức nhối
Bi thương này biết hỏi ai đây?
Cao xanh sao khéo đặt bày?
Bắc thang lên chặt đứt dây tơ hồng!
Gia đình vợ với chồng chẳng xứng
Thì làm sao xây dựng tương lai?
Có con vô học bất tài
Cửa nhà gia thế giống nòi phá tan!
Không thể được các nàng Điểm ạ
Phải cùng nhau triệt bỏ dối gian
Đôi ta đồng tịch đồng sàng
Sợ chi lão Nguyệt bạo tàn bấy nay.
Nàng Điểm:
Có được chàng ra tay cứu giúp
Em nỡ nào ngoảnh mặt làm ngơ
Xin chàng được nối mối tơ
Do ta cùng chắp chẳng chờ Nguyệt đâu…