KHÚC BIỆT SẦU
Rồi cũng lạnh lùng đến thế thôi
Ngày mai xa mãi, mãi xa rồi
Nhớ thương con trẻ ôm thầm kín
Lắng tận nơi lòng, máu tim côi
Muốn kéo thời gian không thế được
Ngậm ngùi theo lệ cứ tuôn ra
Cuộc đời khổ nhọc mẹ đâu quản
Vóc hạc, thân gầy, tóc mây pha
Mất mẹ con côi một kiếp đời
Sợi buồn suối rót chẳng hề vơi
Tìm đâu giọt mật khi môi khát
Ai gieo rời rã nỗi niềm tơi
Ôm lấy nâng niu khúc biệt sầu
Biết là không tránh phút buồn đau
Bên trời mẹ hởi đừng cô lẽ
Có tình con nhớ vọng muôn thâu
Xuân về con héo nỗi vui mừng
Mẹ đã đi rồi thôi hết xuân
Kìa bóng hoàng hôn nào níu được
Ngàn mây mờ mịt mấy cung tầng
Thổn thức buồn thương chuyện mất còn
Sớm thôi gặp mẹ, chuyện đầu hôm
Mẹ xa vắng vẽ nhà hiu quạnh
Chim hót cành mai thôi nĩ non
Vô vi nhẹ cánh rũ niềm đau
Trần cuộc thôi vương hết não sầu
Tiển mẹ xin lần con cạn lệ
Mẹ ơi thanh thản chốn tầng cao !
TP CHIA SẺ CÙNG NIỀM ĐAU CỦA VÔ HẠN CỦA TS.
MONG TS CÓ NHIỀU NGHỊ LỰC ĐỂ VƯỢT QUA NHA. THÂN MẾN !