Cũng chiều, cũng nhớ, cũng hoài mong
Tình thuở ngày xưa lạnh giá đông
Cảm xúc tâm hồn như vạn sóng
Dật dờ, bào bọt nát tim lòng!
Sớm tối thẫn thờ luôn vọng nhớ
Đêm buồn thảm đạm, nhỏ bâng khuâng
Thư tình ngày cũ giờ như lạ
Khắc khoải luôn về, mãi nhớ trăng
Vắng lặng canh khuya trải bóng lâu
Nước dòng tình ái chảy vào sâu
Trái sầu hứng lấy rồi lay vội
Biến khúc nhịp lòng quặn trước sau!
Và thế cứ trôi theo tháng năm
Hồn ai đã héo biến thành thâm
Trời mây sông nước giờ như đứng
Chỉ thấy trong nầy tim nó ngân
Ý sống tan dần theo chuỗi lụy
Nhìn đâu cũng thấy vạn cung sầu
Lời yêu, tiếng ái luôn quay động
Rồi cuốn bay vào giấc mộng sâu…
Thoáng chốc thời gian cũng nhạt dần
Năm năm thắm thoát lạnh hồn trăng
Giờ đây mỗi độ chiều thu quạnh
Loáng thoáng quay về chút trở trăn
Nếu biết yêu là mang khổ nặng
Thì xưa năm ấy hãy đừng đi
Xem như gió thoảng qua khung lặng
Chớ gặp làm chi, để nhớ, bi!