Nguyễn Thành Sáng
Tổng số bài gửi : 8045 Join date : 01/01/2016 Đến từ : Thành Phố Cần Thơ-Việt Nam
| Tiêu đề: Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (905) Tue Jun 04, 2019 10:41 pm | |
| Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (905)
Lạc Mất Cung Đàn
Thư phòng vắng bút nghiêng tay thi phổ Chợt nghẹn ngào sóng vỗ những suy tư Phận long đong vẫn trắc trở tới chừ Nghe nức nở màn dư âm phảng phất
Đơn thờ thẫn miên man dường đánh mất Một cái gì giấu cất tận trong tim Bỗng vụt bay cuồn cuộn thổi nhận chìm Sâu dưới biển tợ kim dìm đáy cát
Bước lạc lõng tiếng tơ đồng bát ngát Vẳng thạch sùng nhợt nhạt phả mông lung Dài chia ly nay tái ngộ tương phùng Sao hờ hững như trùng trùng xa cách
Chuỗi nhung nhớ được khâu từ tĩnh mạch Vét máu khô thiết thạch viết đoản sầu Trải nỗi niềm nắn nót giữa canh thâu Là kết quả tình đầu trao anh đó
Nhưng có nhẽ đoá thuyền quyên treo gió Nên khiến xui ánh tỏ thoáng chốc mờ Quyện phiến diều tơi tả nát vần thơ Giờ còn lại hững hờ loang tâm trí
Dế giục giã gợn thêm dòng suy nghĩ Lúc ban sơ cử chỉ rất mặn nồng Hoa rộ ngàn hương toả khắp tầng không Hồn xoải cánh bềnh bồng bao say đắm
Tràn vương vấn tháng ngày yêu đằm thắm Từng con đường ngồi ngắm bóng sao giăng Ghế công viên rồi dãy phố xưa hằng Tay sưởi ấm giá băng khi đông lạnh
Ôi da diết siết can trường vụn mảnh Tan vỡ màu hiu quạnh rụng chơi vơi Đọng sương khuya hay giọt lệ ngút trời Đêm đằng đẵng rối bời câu duyên nợ.
January 15, 2019 Tam Muội
Sợi Tình Mong Manh
Em lái xe tới lui hằng mấy lượt Như giả đò…rồi ngước thẳng về tôi Nhoẻn nụ cười, cười tươi như thuở trước Thế mà sao, tôi nước, nước lờ trôi…
Bởi chẳng thể hé môi nầy được nữa Cũng không còn mở cửa giữa buồng tim Khi dĩ vãng đã chìm sâu mục rữa Sau cái lần ngọn gió lạc vành hiên
Buổi cơ hàn, thiếu tiền, lao nhọc khó Tất cả gì nếu có chỉ là đây Bầu nhiệt huyết tràn đầy cơn sóng vỗ Khối niềm tin sáng tỏ ở tương lai
Trong là vậy còn ngoài thì đơn giản Bịch thuốc rê, áo ngắn, dép Trường Sơn Vẫn thanh thản ôm đờn đi thăm “bạn” Với tấc lòng lai láng ánh trăng son
Nhưng chẳng ngờ mảnh tròn đang ấp ủ Lắm bao ngày trăn trở, nỗi vấn vương Bỗng bất chợt tợ sương treo lá cỏ Nhỏ tí teo nằm đó dễ dàng buông
Hẹn gặp nhau cuối tuần nơi chỗ ấy Để đôi ta…thắt mấy sợi tơ hồng Có dè đâu cây trồng em ngắm trái Còn ở tôi muốn thấy nụ vàng bông…
Những cánh thư khiến lòng luôn thao thức Giờ đành thôi! Giây phút tiễn sau cùng Khi ngọn lửa bập bùng vừa cháy dứt Cũng là lần cắt đứt…”sợi dây thun”…
Nay gặp lại ngại ngùng hay chẳng hứng Mà trong tim từng tửng tiếng đàn cò…
Hỡi Ai! Có muốn qua đò Hãy xem mình nhé! “Cặp giò” vững hông Lỡ khi ra đến giữa sông “Phũ phàng” chợt đến té dòng làm sao?…
9/2/2019 Nguyễn Thành Sáng | |
|