ÔN CHUYỆN NGƯỜI XƯA
Thời vua Quang Trung
Đánh giặc Thanh, dẹp Trịnh
Khi tiến quân ra vùng đất Diễn
Dừng lại tuyển thêm quân...
Có một nam nhi dáng vẻ tần ngần
Ghi danh sách vào đọ tài xung trận.
Võ nghệ cao cường được hầu dưới trướng
Nào ai hay con gái giả là trai
Việc quân cơ, ai biết là ai?
*
“Lộ đồ Giao Viễn xa khơi
“Thuyền tình chở một mình tôi nặng gì!”
Lời xưa vọng lại tái tê
Người ơi, nán lại đừng về ... Người ơi!
*
“ Mến yêu chàng từ buổi bước chân đi
“ Lòng ấp ủ tương lai về đẹp tốt.
“ Em mong ngày trùng phùng ra mắt
“ Và kết giao loan phượng một nhà
“ Thỏa nỗi niềm khao khát những ngày qua
“ Chờ đợi, ước mơ, thương nhớ...
“ Giới tính làm em ngày đêm trăn trở
“ Quyết theo chàng phải cải dạng nam nhi
“ Chàng tiến quân thần tốc xá chi
“ Vui náo nức
“ Em được sống bên chàng và đứng trong quân ngũ.
“ Lập nhiều chiến công và đêm đêm đi vào giấc ngủ
“ Kề bên nhau, ánh mắt chứa chan lời...
“ Thời gian trôi nhanh không vun trọn lứa đôi
“ Bầy mạt Trịnh tan tành trong chốc lát.
“ Đất nước nức lòng vui niềm thống nhất
“ Tình yêu kia bao dồn nén lại dâng lên
“ Đến sao đây cho tình nghĩa vẹn tròn?
“ Còn bối rối mối tơ vương đòi đoạn!
“ Chưa được bao ngày nghỉ ngơi thăm viếng
“ Chàng đã dương buồm theo gió lộng về Nam
“ Để chơ vơ người tráng sĩ bên sông
“ Chẳng đáp lại tấm lòng son da diết,
“ Chẳng đoái mối tình đầu của em tha thiết
“ Chẳng đôi lời nhắn nhủ buổi biệt ly...
“ Trốn mà đi,
“ Tủi thân khôn xiết.
“ Giữa đao kiếm quân thù thân không tiếc,
“ Tiếc chi một mảnh tình rơi!...”
*
Nàng là ai? Tôi chưa biết tên Người
Mà chỉ biết Người tráng sĩ tài ba dũng khí.
Biết vì nước vì dân hy sinh tất cả
Chí làm trai đâu sánh bạn quần thoa!
Nàng là ai? Tôi sống cách Người xa
Và chỉ biết câu thơ tình đơn phương để lại.
Trong trái tim Nàng xót xa còn mãi
Để hôm nay con cháu tái tê lòng!
Tình lứa đôi và nghĩa nặng non sông
Nàng đã làm tròn với quê hương đất nước.
Ôi, một người con xông pha giết giặc
Tự hào sao con cháu của Trưng Vương
Rạng ngời thêm trang sử nước Nam
Thúc ngựa, tuốt gươm chém bay đầu giặc.
Nhưng với người yêu lại e dè sợ sệt...
Chẳng dám ngỏ lời tình tự yêu thương
Chàng Tây Sơn đâu đã tỏ tường?
Mà Nàng nỡ trách chàng không đoái tới?
Đã lỡ rồi... Xin Nàng đừng mong đợi
Nhớ để lần sau làm một Kiều Liên
Biển chiều hôm lặng lẽ nén con tim...
*
Chuyện xưa bao nỗi lỗi lầm
Nay ôn lại lòng tôi bao luyến tiếc.
Giá thế này...
Giá thế kia...
Thì hay phải biết!
Hai trăm năm lịch sử đổi thay nhiều
Con cháu Nàng:Những thiếu nữ đáng yêu
Đang hướng về nơi biên cương hải đảo
Đang chắt chiu từng sợi bông, hạt gạo
Chốt giữ bản làng, biên giới, đảo xa,
Chiến đấu hy sinh tình vẫn mặn mà
Thắm câu hát “Người ơi, người ở...”
Thỏa lòng Nàng xưa thầm yêu trộm nhớ
Đàn cháu con xin bù đắp lại nhiều hơn...