Tôi vốn yêu mến các bạn thơ,nhất là bạn thơ diễn đàn Hồn Thơ Việt nên tôi hay tạo điều kiện đến thăm.
Tôi thích thơ bác Phiệt và đã từng xướng hoạ cùng bác. Bác Nha Trang, tôi Sài Gòn cách bốn năm trăm cây số cũng thấy như gần.
Trong bài Tháp Bà bác Phiệt viết:
Ra về nhớ lắm nơi đây,
Hẹn ngày trở lại,chóng chầy năm sau !
Tôi hoạ rằng:
Dù rằng chưa đến nơi đây
Mà lòng muốn, chẳng hứa chầy năm sau.
Hứa là đến, tôi đã đến nhà thăm bác Phiệt và gia đình Phước Đồng, TP Nha Trang. Gặp nhau mừng khôn tả...
Chúng tôi nói chuyện nhiều chủ yếu về thơ ca, nói ở quán rượu bên Cảng Rớ, rối lại về nhà nói đến quá nửa khuya. Tôi uống rượu nhiều cũng đành mà bác Phiệt cũng uống nhiều (ngại quá, bác bệnh mà).
Tôi đã gặp nhiều nhà thơ, cử nhân văn chương,.... nhưng chưa thấy ai thuộc thơ nhiều như bác Phiệt. Bác đọc thông như cháo chảy mà truyền cảm lạ kỳ qua chất giọng Nghệ.
Khi đọc Màu tím hoa sim đến câu chiếc bình hoa ngày cưới thành bình hương tàn lạnh vây quanh làm tôi sởn ốc, bác Phiệt rưng rưng. Giọng bác lạc đi, tôi nghe tiếng nấc…
Tôi đã tìm đúng anh để mà nghe, nghe anh nói tiếng lòng như kẻ tri âm. Tôi gặp được anh như người anh Cả. Tôi đã lắng nghe và học nhiều điều trong anh.
Tôi chỉ thương bác sức khoẻ sa sút nhiều sau hơn 8 năm tai biến. Đáng lẽ người ta phải tiều tuỵ lắm mà bác vẫn đầy đặn nhờ kiên trì tập luyện và dưỡng sinh.
May mắn nữa bác Phiệt có người vợ hiền, biết nâng niu chăm sóc chồng. Bác Phiệt vậy mà hạnh phúc thiệt. Chị Tình bảo: “Từ ngày tham gia Hồn Thơ Việt anh Phiệt tươi trẻ hẳn ra…”
Sáng hôm sau chúng tôi lại vừa ăn sáng, uống rượu và nói chuyện thơ nữa.
Đến giờ tôi phải trở về Cam Ranh
Dùng dằng nửa ở nửa về
Rượu thơ thấm ngắt tái tê cả hồn.
Tôi ghi lạimột và hình ảnh cuộc gặp gỡ này.