CÓ EM LÀM “NẮNG”
Tặng em yêu quý
Ngồi bên bếp lửa đỏ hồng
“Nóng” ran, gọi mẹ: Con không dám gần.
Đông về tê buốt toàn thân
Chậu than lò sưởi “nóng” dần thịt da…
Hè sang cái nắng chói lòa
Nhiệt lên cao thấp “nóng” ra thế này!
Mắt nhìn hoa đổ đóm say
Lửa cùng với Nắng có thay được Người?
Em là Lửa, Nắng trong tôi
Bốn mùa đem “ấm” cho đời nở nang
Ngày đêm mát rượi mịn màng
Êm cơn khổ cực, dịu đàng đắng cay.
Em là vừng sáng nơi đây
Tỏa tia ấm áp ngất ngây trẻ già.
Cho Tim rạo rực sa đà
Để Hồn quyện chặt giao thoa nhịp nhàng.
Dẫu trăm ngàn độ chẳng màng,
Vẫn như trăng buổi ánh vàng rằm soi.
Sao bằng em được Hè ơi
Nắng về gửi lại Mặt Trời nhận cho…
Trần gian nay chẳng còn lo
Có em làm Nắng sưởi cho muôn nhà.