“CÁI” TUỔI THƠ
Cái thời đẹp nhất của tôi
Là bên cạnh mẹ mải vùi đầu vô
Vào trường yêu nhất thầy cô
Từng trang sách mới bi bô đọc bài...
Thời gian khôn lớn lên rồi
Cho tôi yêu ghét với người phân minh...
Có người bạn đến là xinh
Làm tôi gắn bó bóng hình với nhau...
Mỗi mùa phượng nở đỏ au
Sân trường lẳng lặng phía sau cứ nhìn.
Tôi càng rạo rực con tim
Cổng đà khép lại có tìm thấy đâu!
Vài lần có gặp được nhau,
Dòng đời cuốn hút tôi vào... Để mai!...
Đua chen danh lợi tiền tài
Bạn xưa tôi để dần phai trong lòng...
*
Bây giờ sắc phượng thêm hồng
Nhìn tôi đau đáu mắt không nỡ rời!
Long lanh ngấn lệ đầy vơi
Bao nhiêu kỷ niệm về ngồi xung quanh!
Mái trường xưa vẫn lạnh tanh
Còn đâu... Bóng dáng chỉ giành khi mơ.
Làm sao tôi lại hững hờ
“Tuổi Thơ” ơi đến bây giờ trách “Ai”?