CHUYỆN TÌNH PHỐ HUYỆN
Hai nhà có ở gần đâu,
Tình cờ gặp nhau,
Một ngày chợ phiên Phố huyện.
Chợ gần Tết, người như sóng biển,
Tiếng rao oang oang xen lẫn tiếng mời chào,
Em lạ lùng-Cô gái vùng cao,
Về phố Huyện sắm hàng hay dạo Tết?
Tôi chen lẫn trong dòng người mải miết,
Chợt nghe đâu đây khúc khích tiếng cười,
Tôi giật mình, em đã ở bên tôi,
Giọng nhỏ nhẹ:: “Em nhờ anh chút ạ…”
Tôi quên chợ, quên biển người mọi ngả,
Quên sớm quên trưa, quên cả lối về.
Người thẫn thờ như bị bỏ bùa mê.
Em thấy lạ, nhìn tôi cười nắc nẻ.
Cầm mảnh giấy có nhiều hình vẽ,
Cho tôi xem địa chỉ cần tìm,
Đã nửa ngày, tăm cá bóng chim…
Người thấm mệt, đường vô phương mọi ngả.
Địa chỉ đó với tôi đâu lạ,
Xa ngõ, gần nhà, sớm tối vẫn sang chơi,
Chia sẻ buồn vui, chia sẻ nụ cười.
Tôi trấn tĩnh: “ OK! anh biết…”
Rồi nắm tay em, giọng tôi quả quyết,
Anh sẽ đưa em đi cuối đất cùng trời,
Đâu chỉ tìm địa chỉ ấy mà thôi.
***
Nhớ buổi đầu tiên…đã sáu năm rồi,
Bà Nguyệt se duyên, giăng mắc tơ trời,
Em ở lại, cùng tôi xây hạnh phúc.
Đời rất lạ-Như dòng sông có khúc,
Kỳ ngộ duyên tơ, bữa ấy tình cờ,
Cho tôi ngồi chép lại vần thơ,
Em vẫn thế-Vẫn cười tươi nhỏ nhẹ.
./.
Lê Hải Châu