mình sáng tác bài thơ này sau khi nghe xong câu chuyện của một người thương binh...
NGƯỜI LÍNH NĂM XƯA
Trời đông nắng đã dần tàn,
Lâng lâng khói thuốc, hồn mang bẽ bàng.
Nhớ ngày xưa ấy vẻ vang,
Cùng bao đồng đội hiên ngang sa trường...
***
Tiễn anh trong buổi lên đường,
Mẹ già, em nhỏ, người thương, tay cầm.
Bóng trai khuất nẻo rừng trầm,
Hẹn khi trở lại, ngoại xâm đã trừ.
***
Qua rồi những buổi điêu tàn,
Bắc-Nam sum họp, vẻ vang khắp miền.
Anh về lại mái nhà nghiêng,
Ôi! Trong loạn thế, đoàn viên bao giờ?
Hồn chinh nhân bỗng ngẩn ngơ,
Dáng hình xưa đó, giờ nơi phương nào?...
Gió khua ngọn sóng rì rào,
Chinh nhân ngó sóng... lại vào cơn say.