Tống Hồ Chất
Tổng số bài gửi : 40 Join date : 19/01/2017 Age : 62 Đến từ : Hà Trung, Thanh Hóa
 | Tiêu đề: CHUYỆN NHÀ...TÁO, (2) Fri May 18, 2018 8:43 pm | |
| 2. NÓI THÊM Xin có lời thưa với các sự sống ở ba cõi là: Không biết từ bao giờ, tôi đã là chúa nghịch ngợm rồi. Bởi lúc còn chập chững, tôi bạ cái gì cũng cầm, cũng nắm, cũng vơ lấy và tiện tay vứt lung tung khắp nơi trong nhà, ngoài sân, … Thế rồi vào lớp, ngày xưa gọi “vỡ lòng”, nay gọi là “mầm non”, tôi có thêm nhiều “bè bạn”. Các bè bạn cùng tôi bày ra nhiều trò vui thú vị lắm… Ấy thế mới xảy ra chuyện. Một hôm, tôi vớ được một quả bóng, liền rủ mấy bạn “lân bang” sang nhà chơi. Chả biết tung đá thế nào mà quả bóng bay qua cửa rơi đúng vào bàn thờ Ngài Thổ Công, làm bát hương đổ nghiêng, lăn đi một vòng rơi xuống đất vỡ toang tóe. Cả bọn thấy thế, sợ hãi, chạy tán loạn về nhà. Tôi òa lên khóc… Tin chắc thế nào, chiều nay cũng bị bố cho một trận nên thân! Đang mếu máo thì nghe có tiếng: -- Thôi, nín đi bạn trẻ, trót lỡ ra rồi, chứ không phải bạn cố ý. Tôi dụi mắt nhìn ra, thấy ba người, một nữ hai nam, áo mũ cân đai oai vệ, nhìn tôi cười. Họ bảo tôi: -- Chúng tôi là những người được Bề Trên giao nhiệm vụ trông coi nhà bạn đây. Chúng tôi không muốn cứ ngồi mãi ở trên đó mà cũng muốn chạy nhảy tung tăng như bạn cho thoải mái. Vậy từ nay chúng mình kết bạn với nhau nhé. Rồi ba người dơ tay ra: -- Gia đình nhà Táo chúng tôi và gia đình bạn đây là chỗ thân quen. Chúng tôi thường ao ước được ở chung với gia đình bạn cho nó vui vẻ và bỏ cái lệ cúng bái rườm rà ấy đi. Thế bạn có đồng ý không? Tôi ngẩn người ra, ấp úng: -- Ơ… thế… các Ngài Đức Táo Phủ Thần quân à? Tôi đã xúc phạm đến các ngài… xin các ngài tha tội. Tôi vội vàng xụp xuống lậy thì cà ba vị Táo, cúi xuống đỡ tôi dậy, cười: -- Ai lại làm thế… Nay khác trước rồi… Những thứ thờ cúng này chả có ý nghiã gì cả. Đó chỉ là hình thức thôi. -- Tuy là hình thức, nhưng bố mẹ tôi nghiêm lắm, không có nó thì tôi bị ăn đòn… xin Ba Ngài thông cảm cho. Cả ba người gật gù rồi đồng loạt dơ tay quay ba vòng vào đống tro sành vừa đổ, các đồ đổ vỡ chỉ một loáng đã lành lại và bay lên vị trí cũ như không có chuyện gì xẩy ra. Lại mới và đẹp nữa là khác. Họ nhìn tôi: -- Đáy là chúng tôi làm theo ý bạn, để ông bà nhà về khỏi quở bạn thôi nhé. Còn Ba chúng tôi từ nay luôn ờ bên cạnh bạn, chơi với bạn. Được không? Tôi ngạc nhiên hết sức, vội quỳ xuống bái lạy họ với vẻ khâm phục hết sức. Họ hả hê cười và bảo tôi: -- Thật là mê tín quá chừng… Nào có đi chơi với ba chúng tôi không? Sẵn có bánh mẹ tôi để lại, tôi đem mời họ ăn. Họ cùng tôi ăn một cách ngon lành. Từ đó, ngày, đêm nào họ cũng đến chơi với tôi. Tôi và họ trở nên thân thiết. Họ còn bày cách cho tôi học nữa. Tôi rất quý ba vị Táo Quân này. Họ rất bình dị các bạn ạ…
| |
|