TÌNH ĐƠN PHƯƠNGEm đã yêu anh âm thầm như thế,
Anh biết rồi, sao anh lại làm ngơ?
Vì yêu anh, em lặng lẽ làm thơ,
Em gửi hồn mình vào những trang nhật kí.
Em đã yêu anh âm thầm như thế,
Anh biết rồi, sao anh vẫn lặng thinh?
Em mong chờ một ánh mắt dịu êm
Và tiếng nói
Yêu em chân thành nhất.
Em mơ màng được cùng anh sánh bước
Dưới ánh trăng vàng, dưới bóng me xanh.
Nói đi anh! Anh nói đi anh!
Một lời yêu hay một câu ngược lại
Để em đớn đau một lần, còn hơn là mãi mãi,
Sóng vỗ âm thầm bên ghềnh đá lặng im.
.......................................................
CHẲNG BIẾT TẠI SAO ?!Đêm mưa lạnh,
Anh đến tần ngần bên cửa,
Nào ai biết vì sao như thế nữa!
Em để anh về, lòng dạ bâng khuâng...
Chắc anh sẽ trách em?
Nhưng biết làm sao được,
Khi mọi điều... đều tùy thuộc ở anh.
Điều mơ ước, làm sao em dám nói.
Trái tim em xao xuyến, bồi hồi.
Anh đến lặng lẽ, anh đi âm thầm.
Như cơn gió vô tình.
Em đứng lặng thinh, lòng bối rối
Chẳng biết tại sao?!