Nguyễn Thành Sáng
Tổng số bài gửi : 8043 Join date : 01/01/2016 Đến từ : Thành Phố Cần Thơ-Việt Nam
| Tiêu đề: Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (239) Thu Sep 13, 2018 1:27 pm | |
| Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (239)
Đà Lạt Mơ Tìm
Đà Lạt ngàn năm vẫn lặng lờ Vầng dương hồng ửng trải muôn tơ Long lanh cỏ lá gieo thành giác Lãng đãng, mơ màng một sắc thơ!
Bốn phía xanh lơ đượm nét dồi Dẫn hồn lữ khách tận chân đồi Dạt dào, êm ả lay bầu biếc Như cõi ngàn mơ chuyển đến rồi!
Cảm thấy tâm hồn phơi phới rộng Bao niềm trăn trở thả tầng cao Vói mây pha loãng vào cung thắm Vơi bớt sầu ưu, chuỗi nghẹn ngào…
Tôi thấy phôi phai nỗi vọng ngàn Một thời ghịt níu bước chân đàng Dẫm lên sỏi đá rồi tang giới Để tháng năm dài biến bóng ngoan
Lạnh lùng khép cửa, đóng oai nghi Trầm mặc, chiều thu bởi tại vì Một kiếp đọa đày ôm giá rét Mạch nguồn, lửa sống biến suy vi…
Hôm nay lồng lộng gió đồi thông Kéo mộng năm xưa trở ngược dòng Ánh thép rạng ngời vung biển bạc Hoàng hôn bảng lảng loé trên sông
Dẫn đến nơi nầy để giải khuây Và tìm chốn thẳm ảnh hồn bay Năm xưa lạc mất vì phong vũ Lặng lẽ chiều tà duỗi cánh tay!
Nguyễn Thành Sáng
Hoài Niệm Chiều Đà Lạt
Đà lạt hoàng hôn sương phủ mờ Thảm xanh cỏ mượt trải hồn thơ Vi vu gió núi se se lạnh Bát ngát rừng thông đẹp ngẩn ngơ
Bồng bềnh mây trắng giăng triền dốc Róc rách thác ngàn, chim hót ca Lất phất mưa phùn khơi nỗi nhớ Dọc ghềnh suối đá toả ngàn hoa
Lữ khách chạnh lòng nhớ chuyện xưa Hương yêu khoảnh khắc vọng xa đưa Tình nồng tha thiết trên đồi mộng Than Thở Cam Ly nhớ mấy vừa
Hoài niệm trong tim thuở đến trường Lần đầu bỡ ngỡ hẹn yêu đương Ngại ngùng e thẹn mân tà áo Nhẹ liếc nhìn anh dạ vấn vương
Đỉnh cao lấp lánh phả lung linh Dưới sóng li ti gợn hữu tình Nâng nhẹ bàn tay anh khẽ hỏi “Cùng anh đi hết đoạn hành trình?”
Thẹn thùng ấp úng “dạ, anh yêu” Âu yếm môi hôn ửng dáng kiều Mắc cỡ vùi đầu sau tóc rối Mong tình muôn thuở chẳng cô liêu
Thuyền trăng lơ lửng in hồ nước Anh thật dịu dàng tay nắm tay Thung lũng Tình Yêu cùng thưởng nguyệt Dạt dào tha thiết sóng tình say
Rong ruổi theo anh tận cuối trời Cho dù bão tố dậy trùng khơi Vẹn tròn son sắt nồng ân ái Quyện mãi bên nhau suốt cuộc đời
Cao nguyên nắng tắt màn đêm buông Ơi hỡi dấu yêu! có chạnh buồn Nhung nhớ vùng trời đầy kỷ niệm Và lưu luyến ấy, vọng hồi chuông?
Tam Muội
| |
|