HỒN THƠ VIỆT
Đăng nhập để khỏi phải bị quảng cáo quấy rầy!
HỒN THƠ VIỆT
Đăng nhập để khỏi phải bị quảng cáo quấy rầy!
HỒN THƠ VIỆT
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

HỒN THƠ VIỆT

DIỄN ĐÀN NHỮNG NGƯỜI YÊU THƠ VIỆT NAM, YÊU TÂM HỒN THƠ ĐẬM ĐÀ BẢN SẮC VIỆT
 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  GalleryGallery  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Similar topics
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Latest topics
» HƠN 3.000 BÀI THƠ TÌNH PHẠM BÁ CHIỂU
Truyện vừa: Nữ thần dê trắng Icon_minitimeYesterday at 10:50 pm by phambachieu

» THƠ HÀ MINH GIANG
Truyện vừa: Nữ thần dê trắng Icon_minitimeYesterday at 8:51 pm by haminhgiang

» Thơ Nguyên Hữu
Truyện vừa: Nữ thần dê trắng Icon_minitimeYesterday at 8:07 pm by Nguyên Hữu

» THƠ THANH HUONG
Truyện vừa: Nữ thần dê trắng Icon_minitimeFri Mar 22, 2024 12:23 am by thanhhuong

» Dòng Thơ Nhạc Trích Đoạn
Truyện vừa: Nữ thần dê trắng Icon_minitimeMon Mar 18, 2024 1:05 pm by Nguyễn Thành Sáng

» thotranbichhat
Truyện vừa: Nữ thần dê trắng Icon_minitimeTue Mar 12, 2024 4:08 pm by tranbichhat

» BA BÀI THƠ MÙA THU CỦA NGUYỄN KHUYẾN
Truyện vừa: Nữ thần dê trắng Icon_minitimeWed Mar 06, 2024 10:16 am by duynd779

» Không đề
Truyện vừa: Nữ thần dê trắng Icon_minitimeSun Feb 25, 2024 7:15 pm by KhoaTa

» Không đề
Truyện vừa: Nữ thần dê trắng Icon_minitimeThu Feb 22, 2024 9:53 am by KhoaTa

Navigation
 Portal
 Diễn Đàn
 Thành viên
 Lý lịch
 Trợ giúp
 Tìm kiếm
Diễn Đàn
Top posters
Nguyễn Thành Sáng
Truyện vừa: Nữ thần dê trắng Poll_leftTruyện vừa: Nữ thần dê trắng Poll_centerTruyện vừa: Nữ thần dê trắng Poll_right 
buixuanphuong09
Truyện vừa: Nữ thần dê trắng Poll_leftTruyện vừa: Nữ thần dê trắng Poll_centerTruyện vừa: Nữ thần dê trắng Poll_right 
haminhgiang
Truyện vừa: Nữ thần dê trắng Poll_leftTruyện vừa: Nữ thần dê trắng Poll_centerTruyện vừa: Nữ thần dê trắng Poll_right 
Nguyên Hữu
Truyện vừa: Nữ thần dê trắng Poll_leftTruyện vừa: Nữ thần dê trắng Poll_centerTruyện vừa: Nữ thần dê trắng Poll_right 
Lê Hải Châu
Truyện vừa: Nữ thần dê trắng Poll_leftTruyện vừa: Nữ thần dê trắng Poll_centerTruyện vừa: Nữ thần dê trắng Poll_right 
phambachieu
Truyện vừa: Nữ thần dê trắng Poll_leftTruyện vừa: Nữ thần dê trắng Poll_centerTruyện vừa: Nữ thần dê trắng Poll_right 
thanhhuong
Truyện vừa: Nữ thần dê trắng Poll_leftTruyện vừa: Nữ thần dê trắng Poll_centerTruyện vừa: Nữ thần dê trắng Poll_right 
thanhtracnguyenvan
Truyện vừa: Nữ thần dê trắng Poll_leftTruyện vừa: Nữ thần dê trắng Poll_centerTruyện vừa: Nữ thần dê trắng Poll_right 
thamthyphuong
Truyện vừa: Nữ thần dê trắng Poll_leftTruyện vừa: Nữ thần dê trắng Poll_centerTruyện vừa: Nữ thần dê trắng Poll_right 
lehong
Truyện vừa: Nữ thần dê trắng Poll_leftTruyện vừa: Nữ thần dê trắng Poll_centerTruyện vừa: Nữ thần dê trắng Poll_right 
March 2024
MonTueWedThuFriSatSun
    123
45678910
11121314151617
18192021222324
25262728293031
CalendarCalendar
Thống Kê
Hiện có 1 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 1 Khách viếng thăm

Không

Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 190 người, vào ngày Tue May 10, 2016 8:24 pm
Social bookmarking
Social bookmarking reddit      

Bookmark and share the address of HỒN THƠ VIỆT NAM on your social bookmarking website

Bookmark and share the address of HỒN THƠ VIỆT on your social bookmarking website
Most Viewed Topics
BA BÀI THƠ MÙA THU CỦA NGUYỄN KHUYẾN
Tập Thơ Chọn Lọc - Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
MÙA THU CÂU CÁ
THƠ ĐÙA Ả BÁN CHIẾU: GIAI THOẠI NGUYỄN TRÃI - NGUYỄN THỊ LỘ
ĐIỂN TÍCH - HOA ĐÀO NĂM NGOÁI CÒN CƯỜI GIÓ ĐÔNG
Thơ Nguyên Hữu
THƠ HÀ MINH GIANG
TRANG THƠ LÊ HẢI CHÂU
Cứ mỗi độ thu sang - nhớ lại bài thơ chủ điểm mùa thu sách tập đọc lớp 1
HOA GIEO TỨ TUYỆT
Statistics
Diễn Đàn hiện có 610 thành viên
Chúng ta cùng chào mừng thành viên mới đăng ký: laolaoconuong

Tổng số bài viết đã gửi vào diễn đàn là 22161 in 6007 subjects
trang thơ hay
http://lucbat.com/
Diễn Đàn

 

 Truyện vừa: Nữ thần dê trắng

Go down 
Tác giảThông điệp
thanhtracnguyenvan

thanhtracnguyenvan


Tổng số bài gửi : 477
Join date : 09/03/2017
Age : 62

Truyện vừa: Nữ thần dê trắng Empty
Bài gửiTiêu đề: Truyện vừa: Nữ thần dê trắng   Truyện vừa: Nữ thần dê trắng Icon_minitimeTue Jun 05, 2018 11:36 am

NỮ THẦN DÊ TRẮNG (Phần 1)

I
Một chiều thu Ất Mùi (năm 1415), đất nước ta khi ấy vẫn còn bị triều đình nhà Minh đánh chiếm và cai trị rất tàn ác. Trên con đường cái quan đi qua một khu rừng vắng cách thành Đông Quan về phía nam khoảng hai mươi dặm, có một chàng trai dáng vẻ lam lũ gánh đôi thùng dầu đang đi tìm khách mua. Quần áo chàng nhăn nhúm, còn chiếc nón lá chàng đội trên đầu che mưa nắng cũng méo mó và bẹp dúm trông rất thảm hại.

Bỗng từ xa có tiếng hò hét của một đám người đang đuổi theo một chiếc xe ngựa làm vang động cả khu rừng. Bọn người đuổi theo là đám quân lính nhà Minh khoảng hơn chục tên, dẫn đầu là một tên phó tướng dáng người rất vạm vỡ. Không bao lâu bọn chúng đã đuổi kịp chiếc xe ngựa, tên dẩn đầu thản nhiên vung kiếm giết chết người điều khiển xe ngựa và người tùy tùng. Sau đó bọn chúng phá cửa xe và lôi xuống một cô gái rất xinh đẹp bận trang phục màu trắng. Trong tiếng cười khả ố, man rợ của bọn giặc cướp nước và tiếng van xin yếu ớt tuyệt vọng của cô gái, bọn chúng lần lượt xé nát y phục của cô gái dự định cùng nhau làm nhục cô.

Tên phó tướng cười ha hả vươn cánh tay to lớn đầy lông lá sắp sửa giật phăng chiếc yếm đào che ngực cô gái thì bỗng dưng có một bàn tay nắm chặt lấy tay hắn níu lại. Hắn chưa kịp phản ứng thì một cú đá đã quét ngang mặt hắn làm mắt hắn tối sầm và té bật ngửa ra phía sau hơn một trượng. Bọn lính nhà Minh vô cùng ngạc nhiên vì người ra tay lại chính là chàng trai bán dầu có dáng người hơi thấp bé và mảnh khảnh. Giận dữ tên phó tướng gầm lên:

- Bọn bây hãy giết ngay tên An Nam nhiều chuyện này cho ta!

Chàng trai không nói gì lập tức xổ tung tấm vải quấn quanh thanh đòn gánh dùng để gánh dầu làm lộ ra một thanh kiếm được ngụy trang kín đáo trong đó. Thanh kiếm vừa tuốt ra khỏi vỏ đã tỏa ra ngay một loại ánh sáng sắc lạnh mà đối với những người am hiểu về binh khí sẽ biết ngay đó là một thanh bảo kiếm. Chàng trai hét lên một tiếng và vung kiếm tấn công bọn lính đang vây quanh. Chưa đầy một khắc, bọn lính nhà Minh cùng tên phó tướng đã lần lượt ngã gục trước mũi gươm huyền ảo của chàng trai. Tên phó tướng dù đã chết nhưng mắt vẫn còn mở trao tráo. Có lẽ hắn cũng không hiểu vì sao một người như hắn đã từng bao năm chinh chiến khắp nơi, đã từng chém gục không biết bao nhiêu tướng lĩnh quân địch để đoạt cờ, lại có thể chết một cách quá dễ dàng trước kiếm pháp kỳ lạ của chàng trai.

Chàng trai lấy ra một chiếc áo choàng trong tay nải của mình trao cho cô gái quấn quanh mình rồi vội vã gánh dầu đi ngay. Không ngờ cô gái rất nhanh, chỉ lướt nhẹ thôi đã kịp đuổi theo cản đường chàng trai:

- Xin cảm ơn ân nhân đã cứu mạng. Ân nhân có thể cho ta biết tên tuổi được không?

- Tôi là một kẻ lang thang không tên không tuổi, bán dầu kiếm sống qua ngày. Không có gì đáng để người khác quan tâm!

- Chàng nói vậy, nhưng ta biết chàng tên thật là Trần Nguyên Hãn, chính là hậu duệ của Thái sư Thượng tướng Chiêu Minh Vương Trần Quang Khải. Không biết nói thế có đúng không?

- Nàng nói sai rồi, tôi chỉ là một kẻ hèn mọn nào có xứng đáng là cháu con của một bậc đại danh tướng.

Cô gái mỉm cười:

- Chàng đừng che giấu nữa. Chàng chính là Trần Nguyên Hãn, người huyện Lập Thạch, cháu nội của quan Tư đồ Trần Nguyên Đán. Khi Hồ Quý Ly cướp ngôi nhà Trần, để tránh bị truy sát mẹ chàng đã trốn về Sơn Đông lánh nạn và sinh ra chàng. Tuy gia cảnh lúc đó rất nghèo túng nhưng từ nhỏ chàng đã nổi tiếng là người rất thông minh hiếu học và am hiểu binh pháp. Từ khi cha con Hồ Quý Ly bị quân Minh đánh bại và bắt sống tại Kỳ La, chàng đã có ý muốn khôi phục lại nhà Trần. Mấy tháng trước chàng có đến lễ ở đền Bạch Hạc và ngủ lại tại đền để cầu mộng. Nửa đêm chàng nghe hai vị thần Tản Viên và Bạch Hạc trò chuyện là trời đã sai người xuống lấy lại nước Nam. Chàng cũng đang phân vân là không biết có nên lần dò đến Thanh Hóa để tìm người ấy hay không?

Chàng trai tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Nàng là ai? Sao lại biết rõ chuyện của tôi?

- Ta là nữ thần Dê Trắng, tên chữ là Bạch Dương.

Chàng trai phì cười:

- Nàng là nữ thần tất nhiên là phải có quyền phép sao lại để cho bọn lính giặc Minh người phàm mắt thịt toan làm hại?

- Nước mất nhà tan. Oai linh nước Đại Việt không còn. Bao đình chùa miếu mạo đều bị bọn giặc cướp nước cướp phá tan hoang. Ngay cả chuông vàng, tượng phật vàng là quốc bảo của nước ta, cũng còn bị bọn giặc Minh đập phá lấy cắp đem về nước của chúng thì có sá gì một tiểu thần nhỏ mọn như Bạch Dương ta…

Chàng trai, chính là Trần Nguyên Hãn, nhìn cô gái dò xét hồi lâu rồi nói:

- Nàng nói cũng có lý nhưng nói thật tôi vẫn không tin!

- Thanh kiếm chàng đang có trong tay chính là Chiêu Minh Kiếm, thanh bảo kiếm gia truyền của dòng họ Trần. Hơn một trăm năm trước, sau chiến thắng vang dội trong trận Chương Dương, giải phóng kinh thành Thăng Long khỏi quân xâm lược Nguyên - Mông; Trần Thái sư đã cho đúc thanh gươm quý này để kỷ niệm những chiến công hiển hách và truyền lại cho con cháu đời sau. Những chiêu thức chàng đã dùng để tiêu diệt bọn quân lính nhà Minh vừa rồi cũng chính là những tuyệt kỹ trong bộ sách Chương Dương Kiếm Phổ, bí truyền của dòng họ Trần. Và chàng mấy năm nay phải giả dạng người bán dầu vất vả xuôi ngược buôn bán cũng chính là mong tìm kiếm một minh chủ họ Trần để toan chuyện khôi phục.

- Nàng đã nói thế, vậy cho tôi xin hỏi nước Đại Việt có bị mất hay không? Theo thời thế hiện giờ thì bao giờ nước ta mới khôi phục được?

- Nước Đại Việt sẽ mãi mãi trường tồn và sau này sẽ còn tiếp tục lớn mạnh. Nhưng theo luật tuần hoàn vận nước cũng có lúc thịnh cũng có lúc suy. Anh hùng nước ta thì đời nào cũng có chỉ tiếc rằng thời cơ vẫn chưa đến. Giặc Minh vẫn còn đang rất mạnh, còn lòng dân Đại Việt vẫn chưa quy về một mối. Nhiều người hiện giờ vẫn còn hồ đồ tin tưởng cái chiêu bài cũ rích “Phù Trần diệt Hồ” của bọn giặc Minh…

- Cho tôi xin hỏi: Con cháu vua Trần còn lại những ai có tài đức để có thể tôn làm minh chủ dựng cờ khởi nghĩa được?

- Đây là chuyện riêng tư của dòng họ chàng, ta không dám lạm bàn. Chỉ có một câu nói thôi: Khí số nhà Trần đã tận…

Trần Nguyên Hãn thở dài than:

- Mấy năm trước dựng cờ khởi nghĩa chống bọn giặc Minh có Giản Định Đế Trần Ngỗi và Trùng Quang Đế Trần Quý Khoáng. Chỉ tiếc rằng Giản Định Đế nghe lời gièm pha giết chết hai vị tướng tài là Đặng Tất và Nguyễn Cảnh Chân khiến lòng quân lý tán, nên chưa đầy hai năm đã bị giặc Minh bắt và giết hại. Còn Trùng Quang Đế tuy có quyết tâm và tận lực chống bọn xâm lược nhưng quân ít thế cô, cuối cùng cũng bị giặc bắt phải nhảy xuống nước tự vẫn.

- Ta xin chia buồn cùng chàng. Nhưng chàng cũng nên tự hào, vua Trùng Quang của dòng họ chàng là vị vua thứ ba của nước ta, sau Nhị thánh Trưng Nữ Vương, đã chọn cái chết oanh liệt khi chống giặc ngoại xâm bị thất bại!

- Đành rằng như thế, nhưng biết bao nhiêu bầy tôi hào kiệt của vua Trùng Quang như Đặng Dung, Nguyễn Súy, Nguyễn Cảnh Dị, Nguyễn Biểu… đều đã hi sinh vì nước hết rồi! Nước Nam ta vẫn còn có nhân tài ư?

- Như ta đã nói, anh hùng nước ta đời nào cũng có. Anh hùng này ngã sẽ có nhiều anh hùng khác tiếp tục đứng lên diệt giặc cứu nước. Thiên cơ bất khả lậu! Ta chỉ xin tiết lộ tên hai nhân tài mà chàng biết rất rõ. Một là chàng, Trần Nguyên Hãn. Hai là một người anh em cô cậu của chàng…

Trần Nguyên Hãn nói như reo lên:

- Tôi biết người này! Chính là Nguyễn Trãi, con trai của cô Trần Thị Thái tôi và dượng Nguyễn Phi Khanh! Chỉ tiếc rằng khi tôi nghe lời mẹ đến thành Đông Quan tìm Nguyễn Trãi thì mới hay Trãi đã bị giặc Minh bắt mất rồi!

- Nguyễn Trãi đã trốn thoát và hiện đang đi tìm minh chủ…

- Minh chủ là một người họ Trần?

- Không! Một người họ khác! Họ và tên người này chàng đã biết khi nghe hai vị thần Tản Viên và Bạch Hạc trò chuyện với nhau tại đền Bạch Hạc!

Trần Nguyên Hãn lẩm bẩm:

- Lê Lợi ư? Không thể là người đó được!

- Chàng không tin Lê Lợi?

- Đúng vậy, tôi không tin! Tôi nghe đồn tên tướng giặc Hoàng Phúc đã trao cho Lê Lợi một chức quan và đáng buồn thay ông ta đã nhận chức ngụy quan này! Chỉ còn đợi ngày lành tháng tốt là ông ta có thể đi làm quan tay sai cho lũ giặc cướp nước mà thôi! Đã thế Lê Lợi suốt ngày chỉ biết nhậu nhẹt bê tha với đám bạn bè giá áo túi cơm của ông ta, không hề màng đến thế sự. Nhiều người đã gặp Lê Lợi, nói ông ta ăn uống rất thô lỗ, không có gì xứng đáng là dáng dấp của một vị đế vương cả!

- Tin tức chàng nhận được là chính xác. Nhưng chàng nên nhớ hổ trước khi vồ mồi thường phải thu mình lại, rồng trước khi lộ diện thường ẩn nấp trong chốn ao tù.

- Tôi cũng mong là như thế! Tôi sẽ còn tiếp tục theo dõi xem ông ta có xứng đáng là một minh chủ hay không! Nhưng nàng cho tôi hỏi: Một người như tôi mà cũng có thể gọi là một nhân tài ư?

Nữ thần Bạch Dương cười lớn:

- Chàng đừng khiêm tốn nữa! Mấy năm nay ở vùng Bạch Hạc, Tam Giang bọn giặc Minh thường hay giết người vô cớ, cướp bóc của người giàu, hãm hiếp gái tơ. Tiếng khóc than của dân đen vang vọng đến tận trời xanh. Bỗng đâu một đêm nọ, xuất hiện một hiệp khách áo đen ra tay nghĩa hiệp cứu giúp dân lành. Hiệp khách này rất giỏi võ nghệ, chỉ với một thanh gươm thôi nhưng đã giết rất nhiều tên giặc láo xược. Một lần hiệp khách đã xông vào tận dinh giết chết một tên quan huyện và bọn tay sai. Nhớ ơn vị hiệp khách đêm đêm hành hiệp cứu dân, dân trong vùng đã tôn kính gọi người đó là Hiệp Khách Rừng Thần. Người hiệp khách đó chính là Trần Nguyên Hãn chàng!

Trần Nguyên Hãn cười lớn:

- Rất cảm ơn nàng đã biết rất rõ, không sai một chi tiết nào cả!

- Chàng cũng đã quy tụ được hơn 200 trai tráng. Không quản ngày đêm chàng đã huấn luyện cho họ thành những nghĩa quân võ nghệ tinh thông. Nghĩa quân ngày thì ẩn náu trong Rừng Thần, đêm lại kéo ra tiêu diệt giặc thù. Ta nhớ không lầm thì gần đây chàng đã dẫn nghĩa quân lẻn vào thành Tam Giang trong một đêm trời tối như mực, quân Minh bị bất ngờ không kịp trở tay lớp bị giết, lớp phải quy hàng. Thanh thế của nghĩa quân Rừng Thần ngày càng lớn mạnh. Chàng đang cùng nghĩa quân làm chủ một vùng Bạch Hạc, Tam Giang khiến quân Minh quanh vùng phải khiếp sợ.

Trần Nguyên Hãn lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Hãn vội chắp tay xá nữ thần vài xá rồi nói:

- Phải khiêm tốn rồi!

- Dù vậy, vùng Bạch Hạc, Tam Giang vẫn không phải là đất dụng võ của chàng. Không sớm thì muộn quân chủ lực của giặc Minh từ thành Đông Quan sẽ kéo ra bao vây, tìm cách tiêu diệt nghĩa quân Rừng Thần. Chàng nên sớm định liệu!

Nữ thần Bạch Dương nói xong liền phất tay một cái. Tức khắc xiêm y nữ thần mặc trên người đang bị rách nát bỗng nhiên trở nên lại lành lặn và phẳng phiu như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Người điều khiển xe ngựa và người tùy tùng của nữ thần cũng đã sống lại. Họ sửa sang chiếc xe ngựa xong cùng đến cúi đầu mời nữ thần lên xe. Nữ thần trao lại áo choàng cho Trần Nguyên Hãn rồi nói tiếp:

- Năm nay là năm Mùi, nếu còn cơ duyên mười hai năm sau ta sẽ gặp lại chàng!

Nói xong nữ thần quay lưng định bước lên xe, Trần Nguyên Hãn vội vòng tay cung kính kêu lớn:

- Tôi xin có một câu hỏi về hậu vận của mình! Nữ thần có thể trả lời giúp được không ạ?

Nữ thần quay lại mỉm cười:

- Ta chỉ là một tiểu thần nhỏ ở nước Nam, quyền năng chẳng có là bao. Chàng cứ hỏi, nếu biết ta sẽ trả lời giúp chàng!

- Tôi sẽ chết như thế nào? Tôi có thể sống được đến ngày đất nước sạch bóng quân giặc không?

- Chàng sẽ hoàn thành nghiệp lớn nếu tìm được minh chủ cho mình! Chàng sẽ sống đến ngày đất nước thanh bình, nhưng cái chết của chàng sẽ có rất nhiều oan nghiệt!

- Nữ thần có thể nói rõ hơn được không ạ?

- Chàng có biết chuyện danh tướng Hàn Tín trong Tam kiệt của nhà Hán không?

- Hóa ra minh chủ tương lai của ta lại là một kẻ giết hại công thần không kém gì Hán Cao Tổ Lưu Bang ư?

- Chàng có sợ chết không?

- Mạnh như Hạng Vũ, giỏi như Hàn Tín, tàn bạo như Tần Thủy Hoàng, nhẫn tâm như Lữ hậu, thống nhất được thiên hạ lập nên một triều đại kéo dài đến 400 năm như Lưu Bang - những kẻ đã sống trong thời Hán Sở tranh hùng - đều phải chết. Chết đâu có gì đáng sợ! Tôi chỉ sợ phải chết như dũng tướng Đặng Dung. Chết mà không nhắm mắt được vì thù nhà, nợ nước vẫn chưa trả xong!

- Ông cha ta có một câu rút ra từ binh pháp Tôn Tử: “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”. Hạng Vũ chết vì kiêu ngạo chỉ “biết ta” mà không “biết người”. Hàn Tín chết vì thiếu quyết đoán do chỉ “biết người” mà không “biết ta”. Còn một người tài trí như chàng vừa “biết người” vừa “biết ta”, cái chết chắc chắn sẽ oanh liệt hơn họ nhiều rồi!

- Tôi chỉ mong trước khi tôi chết đất nước sẽ không còn bóng quân Minh!

- Kẻ láng giềng phương Bắc dù có bị đánh đuổi ra khỏi nước Đại Việt vẫn tìm trăm phương ngàn kế để quay trở lại. Chúng luôn không từ bỏ dã tâm tìm mọi cách làm khó dễ nước ta cả khi đã thất bại nhục nhã. Cái chết của chàng tuy ở thời bình, nhưng cũng sẽ ích nước lợi nhà nếu chàng biết chọn lựa. Với lại minh chủ của chàng là một bậc anh hùng cứu quốc, đối nhân xử thế chác chắn không thể nào quá bạc bẽo như Hán Cao Tổ Lưu Bang. Ta chỉ có bấy nhiêu lời! Xin tạm biệt và hẹn ngày gặp lại!

Nói xong nữ thần lên xe. Chiếc xe ngựa chở nữ thần chạy rất nhanh về phía trước và từ từ tan biến thành sương khói. Trần Nguyên Hãn đứng nhìn theo rất lâu rồi quẩy gánh dầu bước đi về hướng Bạch Hạc, Tam Giang.

(còn tiếp)

2016


Thanh Trắc Nguyễn Văn
Về Đầu Trang Go down
thanhtracnguyenvan

thanhtracnguyenvan


Tổng số bài gửi : 477
Join date : 09/03/2017
Age : 62

Truyện vừa: Nữ thần dê trắng Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện vừa: Nữ thần dê trắng   Truyện vừa: Nữ thần dê trắng Icon_minitimeTue Jun 05, 2018 11:36 am

Truyện vừa: Nữ thần dê trắng LRK2fa

Truyện vừa: Nữ thần dê trắng 8ZMjLR

Truyện vừa: Nữ thần dê trắng L0pY0t
Về Đầu Trang Go down
thanhtracnguyenvan

thanhtracnguyenvan


Tổng số bài gửi : 477
Join date : 09/03/2017
Age : 62

Truyện vừa: Nữ thần dê trắng Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện vừa: Nữ thần dê trắng   Truyện vừa: Nữ thần dê trắng Icon_minitimeWed Jun 06, 2018 7:28 pm

NỮ THẦN DÊ TRẮNG (Phần 2)

II
Một tối mùa thu năm Đinh Mùi (năm 1427) tại doanh trại chủ tướng, Thái úy Trần Nguyên Hãn chủ trì họp các tướng sĩ nghĩa quân Lam Sơn đang vây hãm thành Xương Giang. Hãn nhìn bản đồ thành Xương Giang rất lâu rồi nói:

- Các tướng quân vây thành Xương Giang hơn nửa năm trời vẫn không hạ được thành khiến Bình Định Vương vô cùng lo lắng. Quân sư Nguyễn Trãi cũng ăn ngủ không yên. Nay Bình Định Vương sai ta cùng quan Tư mã Lê Sát, hai quan Thiếu úy Lý Triện và Nguyễn Lý đem quân đến trợ chiến. Nếu không chiếm được thành Xương Giang ta sẽ không còn mặt mũi nào về gặp Bình Định Vương, chỉ còn một cách tự sát để chịu tội vì đã phụ lòng tin tưởng của Người.

Các tướng cùng quỳ xuống hô lớn:

- Chúng tôi nguyện cùng liều chết với chủ tướng, quyết thắng trận này! Xin ngài an tâm!

Phó quân sư Lê Văn Linh vội bước ra nói:

- Xin quan Thái úy nên cẩn trọng với hai tên tướng giặc giữ thành Xương Giang! Kim Dận và Lý Nhậm đều là hai tướng giỏi của quân Minh. Kim Dận rất nhiều mưu lược và là một tay gươm siêu quần. Chính hắn đã chém chết rất nhiều quân tinh nhuệ của ta. Hai tháng trước phó tướng Nguyễn Huy do quá chủ quan đã bị sa vào bẫy mai phục của quân Minh, phải đối mặt cùng Kim Dận so gươm. Kết quả phó tướng Nguyễn Huy đã bị hắn giết chết trước cổng Bắc thành Xương Giang. Tuy có tài nhưng vì tính tình quá thẳng thắn, Kim Dận vẫn bị đám quan trên như bọn Trương Phụ, Hoàng Phúc không ưa. Hắn không thăng quan tiến chức được. Dù vậy, hắn vẫn được bọn chúng tin tưởng giao cho trấn nhậm thành Xương Giang, một cứ điểm chiến lược quan trọng nhất trên đường tiến lui của quân Minh. Còn Lý Nhậm là một trong những tên tướng tâm phúc nhất của Tổng binh Vương Thông. Chính Vương Thông đã dâng biểu lên vua Minh đề cử hắn sang nước ta tham chiến lần này. Tuy ở trong thành Xương Giang cùng Kim Dận liều chết cố thủ, nhưng Lý Nhậm vẫn cử người ra khỏi thành điều hai cánh quân Khoái Châu và Lạng Giang đánh tập hậu quân ta mỗi khi ta công thành. Hơn sáu tháng nay chúng phối hợp vừa đánh vừa giữ khiến quân ta phải cầm cự rất chật vật, tiến thoái lưỡng nan.

- Nguyễn Huy tử trận vì tướng giặc Kim Dận à? – Trần Nguyên Hãn nhíu mày hỏi – Sao lần trước khi ta mới đến đây các tướng lại bảo Nguyễn Huy hy sinh là vì bị giặc mai phục?

- Đúng vậy – Lê Văn Linh trả lời - bọn giặc Minh giữ thành rất xảo quyệt. Biết quân ta là quân nhân nghĩa, mỗi khi quân ta tấn công bọn giặc đều bắt dân chúng trong thành phải đứng đầy trên mặt thành che chắn cho chúng. Quân ta không nỡ hại bá tánh nên rất lúng túng khi giao chiến, nhiều lần đã áp sát được cổng thành đành phải rút lui. Khi Kim Dận mở cổng thành phía Bắc xông ra phản công, Nguyễn Huy đã dẫn cánh quân của mình lao vào quyết chiến với giặc. Khi biết đã sa vào bẫy mai phục của quân thù, Phó tướng Nguyễn Huy đã anh dũng cản đường giặc để toàn bộ lực lượng nghĩa quân rút lui an toàn về phía sau.

- Đêm nay chúng ta sẽ trả thù cho tướng quân Nguyễn Huy! Quan Tư mã, mọi công việc ngài đã chuẩn bị tới đâu rồi?

Lê Sát vội bước ra:

- Thưa Thái úy, theo lệnh của ngài tôi đã cho đắp các con đường đất nối qua các bãi lầy để quân ta và voi chiến có thể mở đường tiến nhanh hơn đến các cổng thành Xương Giang. Tôi cũng đã cho đào ba đường hầm bí mật vào thành, dự kiến đến canh ba đêm nay thì hoàn tất.

- Đào đường hầm ban đêm như vậy liệu có gây ra tiếng động khiến cho giặc phát hiện không?

- Quan Thái úy an tâm, Phó quân sư Lê Văn Linh đã điều nhiều cánh quân thay phiên nhau đến khiêu chiến trước các cổng thành đánh trống, gõ chiêng ầm ĩ để làm nghi binh đánh lạc hướng quân địch từ mấy đêm nay rồi!

- Ta xin cảm ơn sự chu đáo của các tướng quân! Nhưng đối với những tên cáo già như Kim Dận, Lý Nhậm ta nghĩ là bọn chúng cũng dư biết chúng ta đang đào đường hầm nên sẽ tìm đủ mọi cách để đối phó! Dù vậy ta vẫn bắt chúng phải phân tán, xé lẻ lực lượng ra thành nhiều hướng, phải vất vả chống đỡ một khi quân ta đã tổng tiến công.

Trần Nguyên Hãn dừng một chút rồi nghiêm giọng nói:

- Chỉ còn mười ngày nữa là mười vạn quân Minh do bọn Liễu Thăng, Lương Minh, Lý Khánh có thể đến được thành Xương Giang. Sang tiếp viện lần này, vua Minh đã cử một lực lượng tướng lĩnh thiện chiến với ý đồ thâm độc là quyết tiêu diệt sạch sành sanh nghĩa quân Lam Sơn ta. Theo quân thám báo, cầm đầu cánh quân sắp đến là ba viên tướng An viễn hầu Liễu Thăng, Bảo định bá Lương Minh, Đô đốc Thôi Tụ. Cả ba tên đều rất giỏi cầm quân, đều thông thạo binh pháp, đều có kinh nghiệm công thành và đều rất độc ác. Tham mưu cho chúng lại là hai quan Thượng thư cao cấp Lý Khánh và Hoàng Phúc, rất nhiều mưu lược. Nếu chúng đến được đây mà thành Xương Giang quân ta vẫn chưa hạ xong, chúng ta sẽ bị chúng đánh kẹp vào giữa, thắng bại thế nào các tướng quân cũng đã tự hiểu! Không những chúng ta gặp nguy mà ngay cả Bình Định Vương đang vây hãm thành Đông Quan cũng sẽ gặp rất nhiều bất lợi, có thể sẽ bị chúng đẩy lùi về lại Thanh Hóa. Mọi thiên la địa võng có lợi cho quân ta do Bình Định Vương và Quân sư Nguyễn Trãi đã tốn rất nhiều công sức giăng ra bỗng chốc sẽ bị phá vỡ. Cơ hội đuổi giặc cướp nước ra khỏi bờ cõi sẽ không còn nữa… Ta không sợ chết, ta chỉ sợ là không đủ tài để hoàn thành nhiệm vụ mà Bình Định Vương đã tin tưởng giao phó.

Với tay cầm lấy hai cây cờ lệnh, Hãn gọi lớn:

- Hai tướng quân Lý Triện và Nguyễn Lý nghe lệnh! Đêm nay quân ta tổng tiến công thành Xương Giang, thế nào hai cánh quân Khoái Châu và Lạng Giang của địch cũng sẽ đến tiếp ứng đánh tập hậu quân ta. Bọn cầm đầu và binh sĩ của các cánh quân này đều là những tên lực sĩ đã được quân Minh tuyển chọn rất giỏi võ nghệ và sẵn sàng liều chết. Hai tướng quân đều là dũng tướng của nghĩa quân Lam Sơn ta, hai vị hãy đem quân của mình mai phục theo kế hoạch ta đã viết sẵn trong hai túi gấm. Với tài năng của hai tướng quân, hai tướng quân hãy cho bọn chúng biết sự lợi hại của nghĩa quân và đem đầu của những tên hung hãn nhất về nộp cho ta!

Hai tướng Lý Triện và Nguyễn Lý cùng bước ra nhận cờ lệnh và túi gấm rồi vội vã điểm quân đi ngay. Trần Nguyên Hãn quay sang nói với Lê Sát và Lê Văn Linh:

- Đúng canh ba đêm nay, phiền quan Tư mã và Phó quân sư cho lệnh các tướng quân còn lại tổng tiến công khắp các cổng thành Xương Giang. Dù sống hay chết chúng ta cũng phải thắng bằng được trận này. Nhiệm vụ của chúng ta cực kỳ khó khăn vì Kim Dận, Lý Nhậm và binh sĩ của chúng cũng đang từng ngày đợi quân tiếp viện của Liễu Thăng đến để lật ngược tình thế, hòng tiêu diệt toàn bộ quân ta.

Phó quân sư Lê Văn Linh nói:

- Xin quan Thái úy an tâm. Quan Tư mã đã chuẩn bị rất kỹ cho trận đánh này: câu liêm, giáo dài, nỏ cứng, tên lửa, thang mây… dùng để công thành mà quan Thái úy ra lệnh làm mấy ngày trước đều đã được chuẩn bị đầy đủ. Các tướng và quân sĩ công thành đều thề chết dưới chân thành Xương Giang chứ quyết không chịu lùi bước trước quân thù.

Quan Tư mã Lê Sát cũng nói:

- Tôi sẽ thân chinh dẫn đội voi chiến công phá cửa thành phía Bắc, nơi tập trung rất nhiều quân tinh nhuệ của giặc, nhằm đánh lạc hướng giúp cho ba cánh quân cảm tử từ ba đường hầm trồi lên đánh phá trong lòng địch.

Trần Nguyên Hãn hỏi:

- Tướng quân Lê Khôi đâu?

Lê Khôi vội bước ra:

- Lê Khôi xin đợi lệnh!

- Tướng quân là hổ tướng cũng là phúc tướng của quân Lam Sơn. Còn nhớ trong trận Khả Lưu, quân ta đại chiến với quân giặc, tướng quân nghe lệnh Bình Định Vương xông ra chém rơi đầu tên tướng tiên phong Hoàng Thành của giặc, mặc dù tên này võ nghệ rất cao cường. Chưa hết, tướng quân còn cùng với các tướng quân khác vây và bắt sống được tên quan võ cao cấp Đô đốc Chu Kiệt. Quân sư Nguyễn Trãi có xem tướng cho tướng quân và nói tướng quân có tướng mạo rất tốt, sau này sẽ còn lập rất nhiều công lớn bắt được thêm nhiều tên tướng giặc cao cấp khác. Tướng quân hãy đi theo quan Tư mã tấn công từ cổng Bắc thành Xương Giang. Nếu gặp Lý Nhậm cản đường, tướng quân hãy đem hắn hoặc đầu của hắn về cho ta!

- Lê Khôi xin tuân lệnh!

Lê Khôi là cháu ruột của Bình Định Vương Lê Lợi, gọi Lê Lợi bằng chú. Võ nghệ và binh pháp Lê Khôi thông thạo được như hiện giờ chính là do Lê Lợi đã dày công dạy dỗ cho từ khi Khôi còn nhỏ. Đúng như Quân sư Nguyễn Trãi đã tiên đoán, chỉ cần vài ngày nữa cũng trên cánh đồng Xương Giang này, Lê Khôi cùng các tướng lĩnh Lam Sơn sẽ bắt sống được tên Đô đốc Thôi Tụ và tên quan Thượng thư Hoàng Phúc, hai tên quan cao cấp nhất còn sót lại của đám tàn quân cứu viện, lập được nhiều công lớn. Riêng trong trận chiến đêm nay, Lê Khôi cũng trèo lên được mặt thành Xương Giang và đánh rơi gươm của tên tướng giữ thành Lý Nhậm. Không chịu đầu hàng, Lý Nhậm đành nhảy từ mặt thành xuống đất tự sát.

- Riêng ta, ta sẽ theo một cánh quân cảm tử vào thành Xương Giang bằng đường hầm! – Trần Nguyên Hãn chỉ vào bản đồ và nói – Phải ngoại công nội kích, nhiều mặt giáp công, quân ta mới có thể tiêu diệt được thành trì kiên cố và cực kỳ quan trọng này.

- Rất nguy hiểm, thưa quan Thái úy – Lê Sát và Lê Văn Linh cùng hốt hoảng nói.

- Ta biết điều đó, nhưng không lẽ các huynh đệ cảm tử quân vì nước liều mình dám xông vào nơi nguy hiểm, ta là chủ tướng và cũng là người đề ra kế hoạch đào đường hầm sao lại khoanh tay đứng nhìn? Nhiệm vụ của ba cánh quân cảm tử rất quan trọng: Vừa phải gây rối loạn hàng ngũ quân địch, vừa phải giải cứu bá tánh bị giặc bắt làm tấm khiên sống trên mặt thành, vừa phải tiêu diệt những tên quân giữ cổng thành. Và – Trần Nguyễn Hãn dừng lại rất lâu rồi mới nói tiếp – ta đoán rằng tên cáo già Kim Dận sẽ đợi ta tại nơi quân ta từ dưới đường hầm trồi lên!...

Mọi người lần lượt từ giã Trần Nguyên Hãn để về chuẩn bị cho kịp trận tổng tiến công thành Xương Giang đêm nay. Doanh trại chủ tướng chỉ còn lại một mình Trần Nguyên Hãn với ánh đèn dầu loe loét. Bỗng ở một góc nhà, một cô gái rất đẹp bận trang phục màu trắng hiện ra:

- Kính chào quan Thái úy, đã lâu rồi không gặp!

Trần Nguyên Hãn giật mình quay lại:

- Thì ra là nữ thần Bạch Dương! Thế mà thấm thoát đã mười hai năm rồi ư?

- Đúng vậy, và ta cũng không ngờ chàng đã về đầu quân cho Bình Định Vương Lê Lợi!

- Mấy năm trước, ta nhận được thư của Nguyễn Trãi khuyên ta nên về Lam Sơn tụ nghĩa. Khi gặp được động chủ Lê Lợi, ta mới biết những suy nghĩ của ta trước đây về Người là hoàn toàn sai lầm. Động chủ là người văn võ song toàn, có lòng nhân từ, biết trọng dụng người tài và luôn có quyết tâm đuổi giặc Minh ra khỏi đất nước!

- Chàng nghĩ tốt về Lê Lợi như vậy ư?

Trần Nguyên Hãn gật đầu đáp:

- Khi mới về Lam Sơn, ta được tin tên ngụy quan La Thông và tên tướng giặc Minh tên là Mã Kỳ vừa đem quân đến Lam Sơn tàn sát rất nhiều người thân của động chủ Lê Lợi để trả thù. Đã thế chúng còn bắt con gái của động chủ là Lê Đào Nữ đem đi biệt tích. Trong đêm đó, khi nói chuyện với ta, tuy rất đau lòng nhưng động chủ vẫn gắng gượng trao đổi với ta rất nhiều về tình hình nghĩa quân và quân giặc. Sau này khi động chủ đã xưng vương, một người lái buôn - thật ra là một người thân tín của Bình Định Vương Lê Lợi giả dạng - về báo tin Lê Đào Nữ bị đày sang Yên Kinh làm nô tì và bị bọn giặc bên đó hành hạ cho đến chết.

- Nước mất nhà tan! Đau thương mất mát không chừa một ai! – Nữ thần Bạch Dương ngậm ngùi nói.

- Cách đây không lâu khi nghĩa quân đã lớn mạnh, ta và các tướng lĩnh có xin Bình Định Vương đem đại quân phá thành Thanh Hóa bắt tên ngụy quan Tri châu La Thông băm vằm làm trăm mảnh để trả thù. Nhưng Bình Định Vương chỉ cho vây thành Thanh Hóa, cô lập quân giặc. Còn tất cả đại quân theo Người cùng tiến ra phía Bắc bao vây bọn Tổng binh Vương Thông ở thành Đông Quan. Quân sư Nguyễn Trãi có nói riêng với ta, thành Thanh Hóa rất vững chắc lại thêm bọn La Thông đã gây ra rất nhiều tội ác nên bọn chúng sẽ liều chết giữ thành. Bình Định Vương không muốn vì chuyện riêng của Người mà làm tốn hao xương máu của tướng sĩ một cách vô ích.Với lại tấn công thành Thanh Hóa, quân ta sẽ không còn đủ lực lượng vây hãm thành Đông Quan để làm tê liệt hoàn toàn cơ quan đầu não của giặc. Dốc toàn bộ lực lượng vây thành Đông Quan sẽ có lợi cho thế trận của nghĩa quân Lam Sơn, sẽ làm cho giặc hoàn toàn lâm vào thế bị động, hơn là chỉ tập trung quân cho một thành Thanh Hóa có vị trí chiến lược không còn mấy quan trọng đối với quân ta. Một người như Bình Định Vương Lê Lợi dám gác hết mọi thù riêng, chỉ chăm lo cho việc nước; thử hỏi trên thế gian này có còn ai xứng đáng hơn để Trần Nguyên Hãn ta phải cắp gươm theo hầu?

- Chúc mừng quan Thái úy đã tìm được cho mình một minh chủ hoàn toàn xứng đáng!

- Trận chiến đêm nay sẽ rất quyết liệt, với tài phép của nữ thần, nữ thần có thể hỗ trợ cho quân ta thắng trận được không?

Nữ thần Bạch Dương mỉm cười:

- Chàng là bậc đại danh tướng, nghĩa quân Lam Sơn cũng đều là những anh hùng dũng sĩ thời nay. Nếu tiểu thần Bạch Dương ta nhúng tay vào chẳng khác nào vẽ rắn thêm chân, làm lu mờ chiến công của mọi người. Chàng yên tâm, với tài trí điều binh khiển tướng của chàng và lòng quả cảm của tướng sĩ Lam Sơn, đêm nay quân ta chắc chắn sẽ thắng trận!

- Ta vẫn có một điều băn khoăn vì sao Vương Thông lại có được hai tên tướng giỏi Kim Dận và Lý Nhậm trung thành phò trợ hắn đến như vậy?

- Chàng chớ khinh thường Vương Thông! Hắn là người Hàm Ninh, tỉnh Hồ Bắc, rất giỏi bình pháp và biết cách thu phục lòng người. Cha hắn là Vương Chân cũng là một danh tướng của quân Minh. Cha con hắn đều lập được rất nhiều chiến công khi cầm quân chinh phạt các nước láng giềng nên đều được vua Minh phong cho đến chức đô đốc. Khi sang nước ta, Vương Thông biết Kim Dận là một tướng tài nhưng không được trọng dụng, hắn liền sai người mang nhân sâm quý vượt ngàn dặm đến tận quê của Kim Dận chúc thọ cho mẹ của Kim Dận. Đồng thời hắn cũng cho người mang vàng lụa đến giúp đỡ vợ con Lý Nhậm nhằm lấy lòng tên tướng thuộc hạ có nghĩa khí này. Vương Thông không phải là kẻ kém tài, nếu có kém chỉ là kém khi so với Bình Định Vương và nghĩa quân Lam Sơn của quan Thái úy mà thôi!

- Rất cảm ơn nữ thần đã tận tình chỉ điểm!

- Ta đến gặp quan Thái úy đêm nay chỉ vì lời hứa cũ của mười hai năm về trước. Nay ta xin được lui gót để chàng còn kịp lo việc quân. Xin cáo biệt!

Trần Nguyên Hãn vội nói:

- Khoan! Xin nữ thần cho Trần Nguyên Hãn ta hỏi một câu: Mười hai năm nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau?

- Sợ rằng ta sẽ phải gặp chàng sớm hơn! – Nữ thần Bạch Dương khẽ thở dài – Thiên cơ bất khả lậu, ta chỉ cho chàng biết một tin vui, đất nước Đại Việt ta sắp sửa thấy lại ánh mặt trời rồi…

Nói xong nữ thần Bạch Dương từ từ tan biến đi trong ánh mắt đầy ưu tư của Trần Nguyên Hãn…

(còn tiếp)

2016


Thanh Trắc Nguyễn Văn
Về Đầu Trang Go down
thanhtracnguyenvan

thanhtracnguyenvan


Tổng số bài gửi : 477
Join date : 09/03/2017
Age : 62

Truyện vừa: Nữ thần dê trắng Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện vừa: Nữ thần dê trắng   Truyện vừa: Nữ thần dê trắng Icon_minitimeWed Jun 06, 2018 7:29 pm

Truyện vừa: Nữ thần dê trắng VU0dLV

Truyện vừa: Nữ thần dê trắng QoOXxC
Về Đầu Trang Go down
thanhtracnguyenvan

thanhtracnguyenvan


Tổng số bài gửi : 477
Join date : 09/03/2017
Age : 62

Truyện vừa: Nữ thần dê trắng Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện vừa: Nữ thần dê trắng   Truyện vừa: Nữ thần dê trắng Icon_minitimeMon Jun 11, 2018 9:42 pm

NỮ THẦN DÊ TRẮNG (Phần 3)

III
Rạng sáng ngày 26 tháng 2 năm Kỷ Dậu (ngày 30 tháng 3 năm 1429 dương lịch), một chiếc thuyền lớn từ từ rời khỏi trang trại Sơn Đông theo dòng sông Lô xuôi về Đông Kinh (tên của vua Lê Thái Tổ đặt tên cho Thăng Long). Đất nước ta khi ấy đã sạch bóng quân thù, Lê Lợi đã chính thức lên ngôi vua (sử gọi là vua Lê Thái Tổ), đổi niên hiệu là Thuận Thiên. Trên thuyền người ta thấy Trần Nguyên Hãn ngồi trên một cái ghế lớn giữa thuyền, xung quanh có 42 lực sĩ cắp gươm đứng hầu. Chợt một lực sĩ bận trang phục phó tướng, có vẻ là người chỉ huy, bước ra cúi đầu nói với Trần Nguyên Hãn:

- Thưa quan Tả tướng quốc, ngài đành lòng theo chúng tôi về Đông Kinh ư?

- Hơn một năm trước ta đã từ quan rồi, ngươi đừng gọi ta như thế nữa, chức quan lớn quá ta không dám nhận. Ngươi cứ gọi ta là Trần trại chủ là được. Còn vì sao ta theo các ngươi về Đông Kinh ư? Lệnh vua khó cãi, ta không muốn phải mang tiếng là nghịch thần!

- Nhưng theo chúng tôi về triều ngài sẽ bị mang tội chết. Các quan trong triều như Trịnh Hoành Bá, Lê Quốc Khí, Đinh Bang Bản… cùng dâng sớ lên vua tố cáo là ngài cố ý tạo phản!

- Hoàng thượng là một bậc minh quân mà cũng nghe lời bọn giá áo túi cơm này ư? Khi ta cùng các tướng sĩ tử chiến cùng giặc Minh, phải đổ máu ngoài sa trường thì bọn chúng đang chui rúc ở xó xỉnh nào? Đúng là một lũ ngồi mát ăn bát vàng, chỉ biết ganh tị, kèn cựa với các bậc đại công thần!

- Bọn họ mật tâu với vua là ngài đã đóng nhiều thuyền lớn, rất tiện lợi khi đi lại trên sông biển. Ngài cũng tập hợp được rất nhiều quân lính dưới trướng cũ về trang trại của mình, ngày càng lộ rõ có ý muốn mưu đồ riêng, muốn xưng vương!

Trần Nguyên Hãn trầm ngâm hồi lâu rồi nói:

- Khi ta từ giã Hoàng thượng về quê. Hoàng thượng có hỏi ta sẽ làm gì? Ta tâu với Hoàng thượng hai việc. Một là ta sẽ làm lại nghề cũ bán dầu. Người dân quê ta thường mua quả dọc về phơi khô, giã mịn đóng thành bánh rồi ép ra dầu đem đi bán. Dầu quả dọc khi đổ vào một cái bát nhỏ, thả vào một ngọn bấc, đốt sẽ có một ngọn lửa đủ sáng với hương thơm nhè nhẹ, nổi tiếng khắp vùng Kinh Bắc. Nghĩa quân Lam Sơn nhiều người xuất thân là dân nghèo khó, không có một mảnh đất cắm dùi, sau khi thắng trận họ sẽ không có một nơi nào nương thân. Ta sẽ quy tụ họ về Sơn Đông dạy cho họ nghề ép dầu để mưu sinh. Hoàng thượng bảo là “Được!”. Nay rất nhiều người đều là quân lính cũ của Bình Định Vương, theo ta về đây lập nghiệp sao Hoàng thượng lại trách ta? Hai là tổ tiên của ta ngày xưa làm nghề chài lưới, thường đánh cá trên sông rồi dong buồm ra thẳng biển Đông và đến các đảo xa. Các hải đảo ngoài biển Đông đều là phên giậu của nước Đại Việt, giữ được đảo cũng là giữ vững được đất liền. Ta có tâu với Hoàng thượng sẽ mở xưởng thuyền đóng nhiều thuyền thật lớn để đưa ngư dân ra biển. Hoàng thượng mừng lắm bảo ta khi nào đóng được thuyền lớn, hai năm nữa phải đem thuyền đến Thăng Long cho Hoàng thượng xem. Không ngờ bây giờ thuyền lớn đã đóng xong rồi, ta chưa kịp dâng lên đã bị Hoàng thượng nghe lời gièm pha bắt tội!

- Bọn người Trịnh Hoàng Bá còn nói ngài xây nhiều dinh thự lớn hơn cung vua…

Trần Nguyên Hãn cười ha hả nói:

- Đã buôn bán lớn thì phải mở rộng trang trại và xây nhiều dinh thự, điều đó một đứa trẻ con cũng còn biết. Gần hai năm nay ta có thấy ai là người của triều đình đến đo đạc đâu mà dám bảo dinh thự của ta lớn hơn cung vua?

Một viên phó tướng khác đến đứng cạnh bên viên phó tướng chỉ huy, vòng tay cung kính vái chào Trần Nguyên Hãn và nói:

- Thưa tướng quân, ngài thật sự không nhớ anh em chúng tôi ư?

Trần Nguyên Hãn giật mình nhìn hai người hồi lâu rồi nói:

- Thật sự ta không nhớ các người là ai!

- Anh em chúng tôi là Trịnh Long và Trịnh Hổ đều là cháu ruột của Quốc Thái mẫu Trịnh Thị Ngọc Lữ. Chúng tôi là cháu vợ gọi Hoàng thượng là dượng. Nhờ có chút công lao trong cuộc chiến chống quân Minh nên chúng tôi được Hoàng thượng tin cậy ban cho ít chức tước. Trong trận thành Xương Giang, hai anh em chúng tôi có trong đội quân cảm tử từ đường hầm đột phá vào thành Xương Giang. Tướng quân chính là ân nhân đã cứu mạng hai anh em chúng tôi…

Trần Nguyên Hãn nhớ lại. Khi đội quân cảm tử của nghĩa quân Lam Sơn từ dưới đường hầm bật lên thì hàng loạt những mũi tên sắc nhọn của giặc đợi sẵn bắn tới dày đặc như mưa rào. Lập tức những tấm khiên đã được chuẩn bị từ trước được anh em nghĩa quân dựng lên che chắn cho nhau, sau đó họ đồng loạt ném những tấm khiên vào lũ giặc phục kích rồi rút đoản đao ra xông vào quân thù đánh xáp lá cà. Một nhóm nghĩa quân khác theo kế hoạch lao nhanh về hướng các tường thành và leo nhanh lên mặt thành. Nhiệm vụ của họ là giải cứu dân chúng trong thành đang bị giặc bắt đứng khắp nơi làm tấm khiên sống đỡ tên, đỡ giáo cho chúng trên bốn mặt thành. Nhóm nghĩa quân này tỏ ra rất tinh nhuệ và thiện chiến. Những tên giặc xông ra cản đường đều bị họ chém gục xuống như rạ. Bất ngờ một tên tướng giặc xuất hiện với một thanh trường kiếm sắc lạnh, chỉ một loáng ba nghĩa quân đã bị hắn đâm chết. Tức giận vì đồng đội bị hại, Trịnh Long và Trịnh Hổ cùng hợp lực vung đao, kẻ tả người hữu xông vào tấn công hắn. Không ngờ họ gặp phải một tay kiếm quá lợi hại. Chỉ bằng vài đường kiếm tên tướng giặc đã đánh rơi vũ khí của cả hai rồi lia nhanh kiếm vào cổ họng của họ. Anh em Trịnh Long chỉ còn biết nhìn nhau chờ chết. Bỗng “choang” một tiếng thật lớn, một thanh gươm đã đánh dạt mũi kiếm tử thần của tên tướng giặc sang một bên kịp thời cứu mạng sống cả hai người. Trịnh Long, Trịnh Hổ hoàn hồn cùng nhìn lại và reo lên:

- Quan Thái úy!

Đúng vậy, người cứu họ chính là quan Thái úy Trần Nguyên Hãn. Trần Nguyên Hãn ra lệnh cho Trịnh Long, Trịnh Hổ tiếp tục nhiệm vụ rồi quay sang tên tướng giặc hỏi:

- Ngươi là Kim Dận?

- Phải, chính ta đây! Ngươi cũng được nghe danh tiếng của ta nữa à?

Trần Nguyên Hãn không buồn trả lời, vung kiếm xông tới tấn công ngay. Thanh kiếm Hãn đang sử dụng chính là Chiêu Minh Kiếm, thanh kiếm báu gia truyền của Thái sư Thượng tướng Trần Quang Khải, đã từng đánh bại và tiêu diệt nhiều tên mãnh tướng Mông Cổ xâm lược trên chiến trường Đại Việt ngày trước. Trước ngày mẹ Hãn mất, bà đã đào và trao thanh gươm quý cho con trai với lời dặn phải tìm cho được minh chủ để rửa hận nước thù nhà. Khi gặp động chủ Lam Sơn lần đầu tiên, Trần Nguyên Hãn đã dâng lên ngài thanh kiếm báu này. Lê Lợi mừng lắm, ngài thận trọng tuốt gươm ra khỏi vỏ, ngắm nghía và hỏi thật kỹ nguồn gốc thanh kiếm mà Hãn có được. Sau đó Lê Lợi trịnh trọng lại trao kiếm báu cho Trần Nguyên Hãn và nói:

- Ta rất cảm ơn tướng quân đã tin tưởng trao cho ta thanh gươm quý của tổ tiên đã từng có nhiều chiến công hiển hách. Gươm báu phải dành tặng anh hùng! Thanh gươm này ta xin tặng lại cho tướng quân, tướng quân hãy thay ta giết thật nhiều tướng giặc Minh để lấy lại oai linh cho nước Đại Việt!

Lê Lợi cũng cho Trần Nguyên Hãn xem thanh Thuận Thiên Kiếm mà ngài đang đeo bên mình. Thuận Thiên Kiếm không hổ danh là thanh kiếm thần mà bọn giặc Minh vẫn thường lén kể cho nhau nghe rằng Lê Lợi đã được đức Lạc Long Quân sai thần Kim Quy ban cho. Bọn chúng đồn vì có kiếm thần trong tay nên Lê Lợi vào sinh ra tử nhiều lần mà vẫn không bị tổn hại, đao thương không xâm nhập được… Chuôi Thuận Thiên Kiếm được nạm ngọc quý khảm hình rồng bay lượn. Thanh gươm Lê Lợi chưa rút hết khỏi vỏ, Trần Nguyên Hãn đã thấy căn phòng sáng rực, hồn thiên sông núi mấy ngàn năm như đồng vọng về. Hãn hoảng sợ vội quỳ xuống lạy thanh gươm. Lê Lợi mỉm cười đỡ Hãn đứng lên và nói gươm chỉ quý khi người biết dùng gươm để diệt giặc cứu nước. Trần Nguyên Hãn nhớ mãi câu nói đó của động chủ Lê Lợi với niềm vui mừng khôn siết vì đã tìm được minh chủ...

Sau vài hiệp giao đấu, Trần Nguyên Hãn biết là đang phải đối phó với một tay gươm cự phách của giặc. Không nghĩ ngợi, Hãn liền thi triển ngay Chương Dương Kiếm Pháp tấn công tên tướng giặc khát máu này. Theo lời mẹ Hãn kể lại, sau khi kháng chiến chống quân Nguyên Mông thành công, Thái sư Thượng tướng Trần Quang Khải cùng với người em là Chiêu Văn Vương Trần Nhật Duật, cố công sưu tầm và tổng hợp lại những đường kiếm tuyệt luân mà hai người đã tìm được trong những trận chiến khốc liệt với kẻ thù hùng mạnh nhất thời bấy giờ. Các thế kiếm hay nhất, uy lực nhất được Thái sư sai người ghi chép và vẽ lại cẩn thận thành bộ sách Chương Dương Kiếm Phổ, bí mật truyền lại cho các con cháu đời sau. Trên trang đầu của bộ sách, Thái sư Thượng tướng Trần Quang Khải ghi rất rõ, kiếm phổ chỉ truyền cho anh hùng, không giao cho bọn vô đức vô năng dù đó có là con cháu đích tôn của dòng họ. Các chiêu thức của Chương Dương Kiếm Pháp đều rất lợi hại, người dùng không được tùy tiện sử dụng, chỉ dành để đối phó với bọn giặc cướp nước…

Kim Dận bỗng rú lên một tiếng thất thanh rồi lùi lại mấy bước.Vai và ngực phải của hắn bị gươm của Trần Nguyên Hãn đâm trúng xuyên thấu ra tận sau lưng, đầm đìa máu. Kim Dận toan vung gươm xông tới tấn công tiếp nhưng hắn đã hoàn toàn kiệt sức. Loạng choạng chống gươm xuống đất, hắn quỵ xuống và bất lực nhìn Trần Nguyên Hãn:

- Ta đã nhiều năm ngang dọc chinh chiến nhưng chưa gặp ai là đối thủ. Hôm nay không may gặp phải cao nhân! Xin cao nhân cho biết danh tánh…

- Ta tên Trần Nguyên Hãn!

- Ngươi họ Trần sao không đầu hàng thiên triều để được làm vua An Nam? Hà cớ gì phải đi theo Lê Lợi làm tay chân cho hắn chống lại thiên triều?

- Ngươi đừng già hàm nữa! Bao con cháu nhà Trần như Giản Định Đế Trần Ngỗi, Trùng Quang Đế Trần Quý Khoáng đều bị triều đình nhà Minh bọn ngươi giết hại! Chiêu bài cũ đã rách nát rồi, đừng đem ra chiêu dụ vô ích. Hãy đầu hàng đi, ta sẽ tha cho ngươi một mạng sống!

- Anh hùng như Kim Dận ta mà đầu hàng ư?

Trần Nguyên Hãn cười ha hả nói:

- Kim Dận, ngươi đừng làm ta buồn nôn! Anh hùng ư? Anh hùng gì mà đem dân chúng trong thành không một tấc sắc trong tay ra làm tấm khiên sống che chắn mỗi khi quân của ngươi phải đối mặt với nghĩa quân Lam Sơn ta. Ngươi chỉ là một tên tướng giặc tiểu nhân hèn hạ và đê tiện!

Kim Dận cười gằn:

- Vô độc bất trượng phu! Binh pháp thiên triều nước ta cũng có câu “Binh bất yếm trá”!... Người họ Trần kia, ngươi đừng tưởng ngươi sẽ sống lâu hơn ta. Rồi có ngày thiên triều cũng sẽ cử người sang giết ngươi để trả thù cho ta…

Nói xong Kim Dận tự quay gươm đâm vào cổ tự sát. Trần Nguyên Hãn bước tới nhìn xác kẻ thù hồi lâu rồi nói:

- Quân sư Nguyễn Trãi nước Đại Việt ta cũng có câu “Đem đại nghĩa thắng hung tàn, lấy chí nhân thay cường bạo”. Ai đúng, ai sai tự ngươi cũng đã biết rồi khi phải nằm phơi xác tại đây! Còn ta sẽ chết ư? Ai mà không phải chết! Nhưng cái chết của ta chắc chắn sẽ ích nước, lợi nhà hơn là cái chết đầy nhục nhã của ngươi ngày hôm nay!...

Bỗng cửa Bắc thành Xương Giang có tiếng quân reo hò vang dội. Nghĩa quân Lam Sơn đã phá vỡ cổng thành đang ào ạt xông vào chiếm thành. Cờ chiến thắng lần lượt cắm đầy khắp nơi…

Trần Nguyên Hãn trầm ngâm nhìn anh em Trịnh Long, Trịnh Hổ hồi lâu rồi nói:

- Ta không ngờ gặp lại hai người trong hoàn cảnh khó xử này! Xin chúc mừng cho hai vị phó tướng được công thành danh đạt!

Anh em Trịnh Long, Trịnh Hổ đồng quỳ xuống:

- Ơn cứu mạng anh em chúng tôi không dám quên, dù sống hay chết chúng tôi vẫn nguyện đi theo tướng quân! Xin tướng quân cứ tùy nghi sai khiến!

- Ta vẫn băn khoăn Hoàng thượng không thể là người cạn tàu ráo máng đến như thế được! Hẳn là đã có một tác động nào đó…

Nữ thần Bạch Dương bỗng từ trong khoang thuyền bước ra vái chào Trần Nguyên Hãn:

- Chàng nói đúng! Cách đây gần nửa tuần trăng có một đoàn mật sứ từ phương Bắc đã đến Thăng Long gặp Hoàng thượng!

Thấy có người lạ xuất hiện trên thuyền, Trịnh Long và Trịnh Hổ toan rút gươm ra khỏi vỏ nhưng Trần Nguyên Hãn đã giơ tay cản lại:

- Nàng ấy là nữ thần Bạch Dương, người quen của ta, hai phó tướng quân đừng kinh động!

- Nữ thần?

- Phải! Chuyện dài dòng lắm, nếu có dịp ta sẽ kể lại cho hai vị cùng nghe!

Quay sang nữ thần, Hãn hỏi tiếp:

- Thưa nữ thần, bọn mật sứ phương Bắc muốn gì?

- Bọn chúng muốn Hoàng thượng phải trao ngôi vua lại cho con cháu vua Trần, điều mà trước đây Bình Định Vương Lê Lợi đã phải đồng ý với Tổng binh Vương Thông khi hai bên giảng hòa ở thành Đông Quan, trước khi quân ta cho bọn chúng rút toàn bộ quân lính về nước. Chuyện này chắc chàng còn nhớ, vì chàng cũng chính là người thứ hai sau Hoàng thượng được cùng Hoàng thượng tham gia vào Hội thề Đông Quan với bọn Vương Thông năm ấy.

Trịnh Long giận dữ nói:

- Đó là kế ly gián của giặc. Trước đây Hoàng thượng đã phải nhờ Trần Cảo đứng ra làm An Nam Quốc Vương cho yên việc nước. Sau Trần Cảo biết mình không xứng đáng làm vua nên đã uống thuốc độc tự tử, nhường ngôi lại cho Hoàng thượng. Nay bọn vua quan nhà Minh nhắc lại chuyện này là muốn nước ta phải luôn loạn lạc không được bình yên. Con cháu hoàng tộc nhà Trần cũ hiện giờ chỉ còn có mỗi mình tướng quân, bọn chúng đang muốn dồn tướng quân vào con đường chết! Đúng là bọn vô ân bạc nghĩa! Dân nước Đại Việt ta đã mở lòng hiếu sinh, tha chết cho đám tàn binh bại trận của chúng được về nước sum họp với gia đình, với người thân; không ngờ bọn vua quan nhà Minh lại quá nhẫn tâm lấy oán báo ân!

Trần Nguyên Hãn thở dài nói:

- Ta cũng đã sớm đoán được điều này nên đã từ quan. Không ngờ sự việc lại đến quá nhanh như vậy. Không lẽ lời hăm dọa ta của tên Kim Dận trước khi chết đã thành hiện thực? Ta phải chết theo hắn ư? Bọn người phương Bắc lợi hại thật! Trời thật sự đã hại ta!

Nữ thần Bạch Dương nhìn Trần Nguyên Hãn nói:

- Không có trời nào lại nỡ hại một người tài đức như chàng cả, chỉ có những kẻ thù của chàng mới muốn hại chàng mà thôi!

Chợt có tiếng la hét lố nhố, một lực sĩ từ dưới hầm thuyền chạy lên vẻ mặt hoảng hốt đến trước mặt của Trịnh Long bẩm báo:

- Thưa, đáy thuyền đã bị ai đó đục vỡ. Nước tràn vào rất nhiều, không bao lâu thuyền có thể sẽ bị chìm! Xin phó tướng quân định liệu!

Tên lực sĩ nói chưa dứt lời, đã thấy nhiều câu liêm buộc dây dài từ dưới nước được phóng lên móc vào mạn thuyền. Hàng chục người vạm vỡ, tay cầm đao nhanh chóng bám dây leo lên thuyền, vây 42 lực sĩ của triều đình vào giữa. Một người ném nhanh cho Trần Nguyên Hãn thanh gươm rồi nói:

- Bọn ta là gia nhân của tướng quân Trần Nguyên Hãn đến đây để cứu tướng quân. Bọn lính triều đình các ngươi nếu muốn sống hãy buông gươm quy hàng, đừng chống cự sẽ chết không toàn thây!

Trần Nguyên Hãn vội bước ra nói lớn:

- Các người không được manh động! Nếu chúng ta chống lại triều đình, bá tánh đất Sơn Đông sẽ gặp rất nhiều tai họa. Các người hãy nghe lời ta mau trở về trang trại. Đào quản gia đâu? Lão hãy mau đưa mọi người rời khỏi nơi đây ngay!

Đào quản gia bước ra nghẹn ngào nói:

- Trần tướng quân, ngài về Đông Kinh là sẽ bị mang án tử đó… Lão đã già rồi xin được đi theo hầu hạ ngài cho đến phút cuối cùng…. Xin tướng quân an tâm, phu nhân và công tử đã được chúng tôi đưa về nơi an toàn rồi!

- Ta cảm ơn lão và mọi người. Nhưng trang trại Sơn Đông hiện giờ vẫn rất cần một người như lão ở lại để lo liệu. Mọi người hãy nhanh chóng quay về, đừng đổ thêm dầu vào lửa! Không được cãi lệnh!

Đào quản gia nước mắt rơi lã chã cùng đám gia nhân vái chào Trần Nguyên Hãn, rồi từng người một nhảy xuống nước bơi vào bờ. Quay sang đám lực sĩ, Trần Nguyên Hãn nói:

- Ta không chống lại triều đình nhưng ta cũng không theo các ngươi về Đông Kinh!

Biết gặp chuyện chẳng lành, đám lực sĩ cùng lùi lại thủ thế và hướng mũi gươm về phía Trần Nguyên Hãn. Trịnh Long và Trịnh Hổ vội đến đứng bên Trần Nguyên Hãn cùng quát lớn:

- Các ngươi muốn chết à? Các ngươi không biết Trần tướng quân là tay gươm kiệt xuất nhất của nước Đại Việt chúng ta hay sao? Anh em ta đã quyết theo tướng quân, các ngươi hãy mau mau buông gươm quy thuận!

Đám lực sĩ nhìn nhau bối rối chờ đợi, cuối cùng một người bước ra nói:

- Võ công và chiến công của Trần tướng quân anh em chúng tôi đều được biết và rất ngưỡng mộ. Nhưng nếu phản lại triều đình, gia đình chúng tôi sẽ bị hại. Xin các vị tướng quân hiểu cho chúng tôi!

Trần Nguyên Hãn tuốt gươm ra khỏi vỏ, cấm phập thanh gươm xuống sàn thuyền, rồi dõng dạc nói:

- Đây chỉ là một thanh gươm tầm thường, không phải là thanh Chiêu Minh Kiếm mà ta vẫn thường dùng. Nhưng đao kiếm là vật vô tình rất dễ gây sát thương. Ta chỉ dùng vỏ gươm để giao đấu với các ngươi, các ngươi hãy bảo trọng!

Nói xong, Trần Nguyên Hãn dùng vỏ gươm xông vào tấn công đám lực sĩ. Tuy chỉ là một cái vỏ gươm nhưng trong tay Trần Nguyên Hãn nó vẫn có một uy lực kinh hồn. Đám lực sĩ vô cùng kinh ngạc và thán phục vì lần đầu tiên họ được biết thế nào là sự lợi hại của Chương Dương Kiếm Pháp. Vỏ gươm của Hãn cứ như rồng bay phượng múa, khi ẩn khi hiện. Lúc thì Hãn ra chiêu chậm, tuy chậm nhưng ẩn chứa một sức mạnh dồn dập, cuồn cuộn như sóng nước tràn bờ; lúc thì ra chiêu thật nhanh như sấm giăng chớp giật, biến hóa khôn lường khiến đối phương không kịp phán đoán để có thể chống đỡ. Chưa đầy một khắc, bốn mươi thanh gươm của đám lực sĩ đã lần lượt bị Hãn đánh bay rơi hết xuống sông. Đám lực sỹ cùng quỳ xuống hô lớn:

- Trần tướng quân võ công phục chúng, đức phục nhân! Xin thề có trời đất làm chứng: Chúng tôi nguyện chết vì tướng quân!

Nữ thần Bạch Dương nhìn Trần Nguyên Hãn hỏi:

- Nước đã vào đầy thuyền, thuyền sắp chìm! Chàng dự định thế nào?

Trần Nguyên Hãn thở dài nói:

- Nếu ta tham sống sợ chết bỏ trốn, triều đình sẽ tiếp tục truy lùng khiến dân chúng nhiều người bị liên lụy. Lại thêm nước nhà cũng không yên vì triều đình nhà Minh chắc chắn sẽ không bỏ qua, luôn tìm mọi cách gây khó dễ. Biết đâu bọn chúng lại dựng chiêu bài cũ “Phò Trần” để có cớ đem quân sang nước ta lần nữa. Bọn chúng là nước lớn vẫn chưa nuốt trôi được cái nhục thua trận hai năm trước nên sẽ không từ bỏ một thủ đoạn nào. Dân nước Đại Việt đã khổ vì chiến tranh quá nhiều rồi. Nếu ta bỏ trốn, đó chỉ là hạ sách.

Nếu ta về Đông Kinh, với tội phản nghịch mà bọn gian thần gièm pha, ta sợ khó bảo tồn được mạng sống…

Một lực sĩ vội nói:

- Bọn mật sứ phương Bắc sẽ buộc Hoàng thượng trao cho Trần tướng quân ngôi vua!

Trần Nguyên Hãn cười lớn:

- Những lời đường mật ngươi cũng tin à? Đó chỉ là âm mưu thâm độc muốn gây chia rẽ nội bộ nước ta của triều đình nhà Minh. Khí số nhà Trần đã tận, thiên hạ bây giờ là của nhà Lê. Thật sự bọn người phương Bắc muốn chính tay Hoàng thượng giết ta. Bọn chúng muốn anh hùng giết anh hùng! Ta chết nhưng Hoàng thượng sẽ bị mang tiếng giết công thần, uy tín của triều đình sẽ bị giảm sút. Những thế lực thù địch trong nước, những bọn từ lâu có mưu đồ cát cứ ở các châu Thượng Lang, châu Thạch Lâm, châu Phục Lễ lại có cơ hội rục rịch nổi dậy chống triều đình. Vì vậy nếu về Đông Kinh để chịu chết, ta nghĩ đó cũng không phải là kế sách vẹn toàn.

Ngừng một chút, Trần Nguyên Hãn chậm rãi nói tiếp:

- Ta đã quyết định rồi: Cái chết của ta sẽ do tự ta quyết định. Để Hoàng thượng không phải khó xử, ta sẽ chết tại đây! Nhưng ta có một yêu cầu, hai vị phó tướng Trịnh Long và Trịnh Hổ phải nhanh chóng rời thuyền ngay để còn kịp về Đông Kinh.

Trịnh Long và Trịnh Hổ vội quỳ xuống:

- Anh em chúng tôi xin được chết cùng tướng quân…

- Nếu tất cả chúng ta cùng chết hết, ai sẽ báo tin cho triều đình cái chết của Trần Nguyên Hãn ta? Trong tất cả những người ở đây, chỉ có hai vị phó tướng là những người được Hoàng thượng tin cậy, cả hai cũng là cháu vợ của Hoàng thượng. Chỉ có lời nói của hai vị phó tướng mới khiến Hoàng thượng yên lòng, mới khiến triều đình không nghi kỵ. Xin hai vị phó tướng vì Trần Nguyên Hãn ta, vì an nguy của trăm họ dân nước Đại Việt mà rời thuyền ngay…

Trịnh Long và Trịnh Hổ cùng vái chào Trần Nguyên Hãn rồi nhảy xuống sông. Bơi hướng vào bờ được một quãng khá xa, cả hai cùng quay lại. Họ nhìn thấy nước đã vào tràn đầy thuyền, thuyền nghiêng đang bị chìm dần. Trên thuyền Trần Nguyên Hãn vẫn đứng oai nghiêm nhìn về hướng trang trại Sơn Đông, xung quanh là 40 lực sĩ khoanh tay đứng hầu. Bỗng nữ thần Bạch Dương quỳ phủ phục xuống trước mặt Trần Nguyên Hãn và nói lớn:

- Tiểu thần là Bạch Dương, vâng lệnh của Phật hoàng Trần Nhân Tông xin được đưa Trần Nguyên Hãn tướng quân về núi Yên Tử để diện kiến Phật hoàng…

(còn tiếp)

2016


Thanh Trắc Nguyễn Văn
Về Đầu Trang Go down
thanhtracnguyenvan

thanhtracnguyenvan


Tổng số bài gửi : 477
Join date : 09/03/2017
Age : 62

Truyện vừa: Nữ thần dê trắng Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện vừa: Nữ thần dê trắng   Truyện vừa: Nữ thần dê trắng Icon_minitimeMon Jun 11, 2018 9:43 pm

Truyện vừa: Nữ thần dê trắng EWXiET

Truyện vừa: Nữ thần dê trắng KR58e4
Về Đầu Trang Go down
thanhtracnguyenvan

thanhtracnguyenvan


Tổng số bài gửi : 477
Join date : 09/03/2017
Age : 62

Truyện vừa: Nữ thần dê trắng Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện vừa: Nữ thần dê trắng   Truyện vừa: Nữ thần dê trắng Icon_minitimeTue Jun 12, 2018 10:15 pm

NỮ THẦN DÊ TRẮNG (Phần 4 - Hết)

Vua Lê Thái Tổ hỏi anh em Trịnh Long:

- Trước khi mất, quan Thái úy Tả tướng quốc có nói gì thêm không?

Phó tướng Trịnh Long cúi đầu vòng tay tâu:

- Dạ, bẩm tấu Hoàng thượng, trước khi mất Trần tướng quân có nhìn lên trời xanh và nói: “Tôi với Hoàng thượng cùng mưu cứu nước, cứu dân, nay sự nghiệp lớn đã thành, Hoàng thượng nghe lời gièm mà hại tôi. Hoàng thiên có biết không?”

Vua Lê thở dài:

- Hiểu ta chỉ có Trần Nguyên Hãn, trách ta cũng chỉ có Trần Nguyên Hãn!

Bọn quan Trịnh Hoàng Bá, Nguyễn Tông Chí, Lê Đức Dư, Lê Quốc Khí, Đinh Bang Bản… cùng vội bước ra tâu:

- Bẩm tấu Hoàng thượng, đó chỉ là những lời của kẻ phản nghịch! Xin Hoàng thượng đừng bận tâm!

Vua Lê Thái Tổ giận dữ quát:

- Các ngươi câm miệng hết cho trẫm! Những mật tấu đầy ác ý của các ngươi đã giết chết một bậc đại công thần của triều đình! Đừng mở lời sàm tâu nữa!

Đám gian thần Trịnh Hoàng Bá hoảng sợ quỳ mọp trước sân rồng. Vua Lê gọi:

- Lê Sát, Lê Văn Linh!

Lê Sát, Lê Văn Linh cùng dạ một tiếng rồi bước ra vòng tay cúi đầu nói:

- Chúng thần là Huyện thượng hầu Lê Sát, Hương thượng hầu Lê Văn Linh xin được đợi lệnh.

- Hai ngươi hãy thay mặt trẫm tường trình cái chết của quan Thái úy Tả tướng quốc cho bọn mật sứ nhà Minh biết và nói rõ với chúng là con cháu nhà Trần hiện giờ không còn ai nữa. Nếu bọn chúng vẫn còn tiếp tục muốn gây khó dễ, hai ngươi cứ nói thẳng: Tuy đã tra vào vỏ khá lâu nhưng gươm của nghĩa quân Lam Sơn ta vẫn còn đủ sắc bén, vẫn còn đủ khả năng tạo nên những chiến công oanh liệt khác không kém gì trận thành Xương Giang, trận ải Chi Lăng… của hai năm trước! Đã đến lúc chúng ta phải dạy cho bọn người phương Bắc này phải biết điều hơn!

Ngừng một hồi lâu, nhà vua nghẹn ngào nói tiếp:

- Mười năm nằm gai nếm mật trẫm đã nhiều lần rơi nước mắt vì chứng kiến sự lần lượt ra đi của những dũng tướng như Lê Lai, Đinh Lễ, Lý Triện… Hôm nay, không ngờ trong khi thiên hạ đã thái bình, trẫm vẫn còn phải mất thêm một danh tướng Trần Nguyên Hãn… Có ai hiểu được nỗi đau này của trẫm?

Đình thượng hầu Đinh Liệt vội bước ra ngập ngừng tâu:

- Bẩm tấu Hoàng thượng, tuy bị giam trong ngục đã lâu nhưng Quan phục hầu Nguyễn Trãi vẫn luôn một mực giữ lòng trung với vua, không dám buông một lời oán thán...

Nhà vua thở dài hồi lâu rồi nói:

- Khanh hãy thay trẫm vào ngục ban chiếu chỉ truyền lệnh thả Nguyễn Trãi ra. Khanh cũng là bạn tri kỉ của Quan phục hầu, nên trẫm cũng lệnh cho khanh hãy tìm lời an ủi để Nguyễn Trãi được yên lòng!

Như chợt nhớ ra điều gì, nhà vua lẩm bẩm:

- Sau này con ta lên ngôi rất cần những người có tài năng đức độ như Nguyễn Trãi phò trợ...

Vua Lê Thái Tổ bất ngờ rời khỏi ngai vàng lững thững đi về phía hậu cung. Đám cận vệ quân và bọn thái giám đang đứng hốt hoảng vội hô “Hộ giá!”, rồi cùng chạy theo hộ tống nhà vua ra khỏi sân chầu. Các quan văn võ kính cẩn nghiêng mình vái chào hướng nhà vua vừa đi, trao đổi hồi lâu rồi từ từ giải tán.

Trong điện chỉ còn lại hai anh em phó tướng Trịnh Long, Trịnh Hổ đứng lặng lẽ nhìn nhau. Có một điều mà hai anh em Trịnh Long không nói cho vua Lê biết và cũng không dám nói cho một ai biết. Đó là ngày hôm ấy khi họ đã bơi được vào bờ, thuyền của Trần Nguyên Hãn và 40 lực sĩ khi đó đã chìm mất dưới dòng nước sâu thẳm, bỗng có một con dê với bộ lông trắng dài tuyệt đẹp lao vút lên khỏi mặt nước. Con dê nhẹ nhàng bay cao lên trời xanh, lượn một vòng rất xa rồi bay thẳng về hướng núi Yên Tử. Ngồi trên lưng con dê trắng là một vị võ tướng dáng thật lẫm liệt oai phong, người đó không ai khác hơn chính là Trần Nguyên Hãn…

2016


Thanh Trắc Nguyễn Văn
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Truyện vừa: Nữ thần dê trắng Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện vừa: Nữ thần dê trắng   Truyện vừa: Nữ thần dê trắng Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Truyện vừa: Nữ thần dê trắng
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» CHÍ PHÈO - TRUYỆN NGẮN CỦA NAM CAO
» TRUYỆN NGẮN TÔI YÊU
» TRUYỆN NGẮN 100 CHỮ

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
HỒN THƠ VIỆT :: TRANG VĂN HÓA XÃ HÔI :: THỂ LOẠI VĂN HỌC KHÁC :: VĂN XUÔI - TRUYỆN NGẮN - TRUYỆN DÀI-
Chuyển đến