Nguyễn Thành Sáng
Tổng số bài gửi : 8045 Join date : 01/01/2016 Đến từ : Thành Phố Cần Thơ-Việt Nam
| Tiêu đề: Thơ Xướng Họa Của Nguyễn Thành Sáng & Thamthyphuong (134) Fri Feb 26, 2016 8:47 pm | |
| (Giữ từ cuối, ngược từ dưới lên)
NÓI VỚI ĐÔNG
Đông chấp chới mang về hơi thở lạnh Mặt sông buồn con nước lạc loài trôi Đông se sắt như lòng người khoảng vắng Chiếc lá vàng cũng thiếu để thơ khơi
Miền xao xác ở trong lòng giục giã Nhìn theo mùa ái ngại với phù vân Đông áo trắng giấu che gì thảm đạm Bóng điêu tàn trong mắt lệ bâng khuâng
Hơi đông sớm sương tràn đêm thấm lá Nửa đêm buồn trăng cuốn nhẹ mành đi Những giọt sương tụ dần trong cõi lạ Soi ánh hồng lóng lánh hạt lưu ly
Đông có lạnh trong chiếc áo cô đơn Khi gió đến nghiêng đầu bên song cửa Mặt hồ thức mơ màng hơi thở gợn Ngẩn ngơ vì khan hiếm giọt sầu mưa
Ai gói ghém cơn mơ hồ buồn bã Gởi chôn vào khoảng lặng của xa xôi Những cánh bướm lượn lờ sao hiu hắt Đậu im lìm trái tím dậu mồng tơi
Đông thỏa sức trên bầu cao gió lộng Tia nắng ngà rớt xuống dậy hồn hoa Một mảng nắng nhẹ tan dập dềnh sóng Phơn phớt hồng như lớp phấn vừa thoa
Xin trả hết hồn thu vào kỉ niệm Tiển đưa buồn hun hút một chiều bay Cho buốt giá phiêu phiêu về vạn thuở Đẩm trong hồn không rượu cũng ngà say !
TTP
BƯỚC CHÂN RA
Rượu đầy bầu, thong thả cạn men say Tìm quên lãng tháng ngày sầu muôn thuở Lượm mảnh tàn tan vỡ thả rơi bay Thu hồn lại, phôi phai dần kỷ niệm!
Vết thương hằn nhè nhẹ tự tay thoa Dìu êm ả, dưỡng nuôi mầm sự sống Vun vén đất gieo hạt cánh hồng hoa Chờ một sáng hương ngà theo gió lộng
Bởi bây giờ đã rụng gãy, tả tơi Dãy bóng đổ, đẩy chìm vào héo hắt Hia vạn dặm rớt mất cõi xa xôi Để vọng nhớ một thời rồi buồn bã
Bao năm dài tầm tả dưới cơn mưa Theo lối nhỏ bờ sông nhìn nước gợn Cả không gian cuốn tròn vào khuôn cửa Dẫn đưa vào đứng giữa nẻo cô đơn!
Những hoàng hôn, trăn trở khúc biệt ly Kéo vương vấn một thời về chốn lạ Nghe âm vang động khẻ tiếng chân đi Hồn diệu vợi níu ghì trên xác lá
Ngao ngán lắm khi phải mãi bâng khuâng Ngóng vó ngựa dưới khung trời ảm đạm Một cái gì mờ xám tợ phù vân Quấn mộng tưởng ghịt dần về ảo giã…
Từ thạch động bước ra ngắm ngàn khơi Ta trải chí vụt cười nhìn khoảng vắng Sao cuối đầu lẳng lặng để tan trôi Cho giọt thắm trọn đời chôn bến lạnh!
NTS
|
|
| |
|