TÌNH MÙA ĐÔNG
Nguyễn Thuỷ
Nắng len nhẹ hôn mùa Đông bớt lạnh
Tôi lang thang ôm một nỗi cô sầu
Tim bồi hồi giữa ngày giá đêm thâu
Thầm gọi em cho quen mùa giá rét,
Ở nơi đâu anh mãi tìm mỏi mệt!...
Không gian xa, chia nỗi nhớ đôi đầu
Thời gian sao không đượm chút nhiệm mầu;
Để trống vắng lạnh môi tình... năm tháng...
Người con gái nụ cười xưa rất đẹp
Ôm mối tình theo ngày tháng đi xa
Bàng trút lá cho đông sầu xám xịt
Một trời buồn giăng phủ mấy nghìn hoa!
Cái rét mùa Đông thắm ướt lệ hoen nhoà
Cho tấm chân tình - ngất sầu trong lá úa
Rồi thời gian cũng đi vào quên lãng
Mất nhau rồi từ thuở mới gặp nhau
Chuyện đời hoa trăng gió chữa phai nhoà
Mà rét lạnh thắm màu tình nhung nhớ
Và mùa Đông cũng kết tình nên tội
Đốt cháy lòng không sưởi ấm được. Men say!...
-----
_________________
Trăm năm trong cõi người ta,
Mua vui cũng được một vài trống canh.